Edit: Sahara
*** Sa giữ lời hứa với cả nhà rồi nhé, hôm nay Sa edit từ rất sớm đó, hihi!!!
____
"Dạ!"
Lệnh vừa hạ, lập tức có hộ vệ tiến lên, khiêng lấy cả người Tiết Nhu Nhi rồi trực tiếp bay qua tường trạch viện nhắm thẳng hướng Túy Hoa Lâu mà đi...
Tâm Tiết Nhu Nhi vốn đã như tro tàn, lại vì mệnh lệnh này của Diệp Cảnh Thần mà hồi phục trở lại.
Chỉ cần Quân Phượng Linh không ra tay giết cô ta ngay lúc này thì cô ta nhất định sẽ tìm được cơ hội trốn thoát, nói không chừng còn tìm được cơ hội báo thù rửa hận!
Đáng tiếc, có câu nói: mộng tưởng luôn luôn đẹp, còn hiện thực lại rất tàn khốc! Câu này ngàn vạn năm đều chưa từng sai qua một lần!
Tiết Nhu Nhi đã quá xem nhẹ hai chữ "chăm sóc" trong lời nói của Diệp Cảnh Thần, đợi sau khi cô ta tới Túy Hoa Lâu rồi, mới chân chính biết được cái gì là ác mộng thực sự.
Đám nam nhân ở đó, người nào cũng như lang như hổ, những trò hành hạ tra tấn của chúng nhiều vô số kể, mà bản thân cô ta đã bị Diệp Cảnh Thần phế mất thực lực, làm sao có thể chịu đựng nổi những trò biến thái của bọn chúng?
Thời gian không được bao lâu, Tiết Nhu Nhi đã phải ôm tiếc nuối lìa trần dưới sự lăn lộn hành hạ của đám nam nhân trong Túy Hoa Lâu. Cũng từ đó, trên đời này liền không còn người nào tên là Tiết Nhu Nhi nữa....
Khi tin tức Tiết Nhu Nhi chết truyền tới tai Diệp Kỳ, Diệp Kỳ lại đang mừng đến phát khóc vì hay tin nghĩa mẫu nhà mình đã mang thai, nào đâu còn tâm trí mà quan tâm tới Tiết Nhu Nhi.
Đúng vậy!
Trong mấy tháng này, dưới sự điều trị của Vân Lạc Phong, thân thể Quân Phượng Linh đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa người cũng đã hoài thai! Có được tin mừng này, phu thê Diệp Cảnh Thần lại càng đem Vân Lạc Phong sủng đến tận trời! Thật sự đúng với câu nói: ngậm trong miệng sợ tan mà nâng trên tay thì sợ ngã!
Diệp Kỳ cũng không còn cảm giác chán ghét Vân Lạc Phong như lúc đầu, ngược lại trong lòng còn rất cảm kích Vân Lạc Phong vì đã chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu mình.
Huống hồ gì, tất cả thái độ và hành vi của Diệp Kỳ trước đây đối với Vân Lạc Phong cũng đều do Tiết Nhu Nhi châm ngòi mà ra, hiện tại Diệp Kỳ đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tiết Nhu Nhi rồi, làm sao còn có thể chán ghét Vân Lạc Phong được nữa?
Tuy nhiên, sai lầm ngày đó phạm phải là không cách nào thay đổi hay xóa bỏ được, cho nên đến bây giờ, Diệp Kỳ vẫn không dám đối mặt với Vân Lạc Phong...
Chính xác, là bởi vì trong lòng hổ thẹn!
Lúc này, trong đình viện Diệp trạch, Diệp Kỳ vừa định đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Quân Phượng Linh, thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của Vân Lạc Phong.
"Diệp Kỳ, mẹ đang ở đâu thế?"
Diệp Kỳ bỗng ngẩn ra, ngước mặt lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành mang theo chút tà mị của Vân Lạc Phong, rồi ngơ ngác hỏi: "tẩu... Tẩu nói chuyện với ta?"
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày: "ta muốn tìm mẹ!"
Diệp Kỳ nghe vậy mới hồi thần trở lại, tâm tình bỗng có chút phức tạp: "nghĩa mẫu hiện giờ đang ở đại sảnh, người của Diệp gia đến đây, nghĩa mẫu hiện đang tiếp đãi họ!"
"Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong nói xong liền xoay người muốn đi đến đại sảnh.
Thì đột nhiên, giọng nói kiều tiếu trong trẻo của Diệp Kỳ vang lên sau lưng, làm bước chân của Vân Lạc Phong ngừng lại.
"Thật xin lỗi!"
Diệp Kỳ cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ áy náy thật lòng: "ta biết tẩu sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta thật sự muốn nói một tiếng xin lỗi với tẩu, trước kia, nếu không phải ta quá mức ngu xuẩn, thì sẽ không bị Tiết Nhu Nhi châm ngòi ly gián hết lần này đến lần khác, còn làm ra những chuyện khiến cho tẩu chán ghét...."
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía Diệp Kỳ, ngữ khí bình thản: "Diệp Kỳ, ta nể mặt của mẹ, cho ngươi một lời khuyên! Trên đời này, bất cứ kẻ nào cũng có thể sẽ hại ngươi, duy chỉ có người thân, là vĩnh viễn sẽ không!"
Trên đời này, bất cứ kẻ nào cũng có thể sẽ hại ngươi, duy chỉ có người thân, là vĩnh viễn sẽ không!
Diệp Kỳ ngẩn người tại chỗ, cứ thế nhìn theo bóng lưng Vân Lạc Phong dần dần đi xa, rất lâu sau đó mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
_____
Đại sảnh.
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh cùng ngồi trên vị trí chủ vị, bốn mắt lạnh đồng thời nhìn về phía nam nhân trung niên đang ngồi bên dưới.
Nam nhân trung niên kia buông chén trà trong tay xuống, mỉm cười mà nói: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đã thuyết phục được các trưởng lão khác trong tộc, cho phép các người trở về Diệp gia, còn về Diệp thành này, từ bây giờ sẽ do ta chưởng quản!"
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Tên đó thật sự tốt bụng vậy sao? Còn không phải là do hắn nhìn trúng vào thực lực của cửa hàng Diệp gia hiện tại à? Còn muốn để ngươi đến thay thế ta? Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không rời khỏi Diệp thành!"
Cửa hàng Diệp gia bây giờ nhờ có được Tụ Linh Dược mà mang lại nguồn lợi ích cực kỳ cao, tên đệ đệ lòng tham không đáy kia của mình sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện tốt này kia chứ? Cho nên mới phái người đến đây thay thế mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...