Edit: Sahara
"Là ngươi?" Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, mặt đầy kinh ngạc.
"Xem ra con cũng quen hắn!"
Quân Phượng Linh quét mắt nhìn Diệp Kỳ, ngữ khí không nóng không lạnh.
Diệp Kỳ khẽ gật đầu: "lúc ấy con cũng Nhu Nhi đang ở trong tửu lâu, là người này đến báo tin nói nhà Nhu Nhi xảy ra hỏa hoạn."
Nam nhân trước mặt đúng thật là tên nam nhân thô kệch mà ngày đó đã đột ngột xông vào phòng báo tin nhà Tiết Nhu Nhi bị cháy cho hai người Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi.
Diệp Kỳ tất nhiên là phải có ấn tượng với người này.
Tuy nhiên, lúc này Diệp Kỳ lại không nhìn thấy, ngay sau khi Tiết Nhu Nhi nhìn thấy người vừa bị bắt đưa tới, mặt xám ngoét như tro tàn càng hiện rõ lên sự tuyệt vọng.
"Con chỉ biết hắn là người đã đến báo tin, nhưng lại không biết hắn ta chính là thúc thúc của Tiết Nhu Nhi." Quân Phượng Linh lạnh lùng cười.
Giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, Diệp Kỳ hoàn toàn phát ngốc ra đó, cô máy móc mà quay sang nhìn Tiết Nhu Nhi: "Tỷ có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao hay không? Người này cuối cùng là có quan hệ gì với tỷ?"
Nếu người này thật sự là thúc thúc của Tiết Nhu Nhi, thì tại sao hắn ta có thời gian đi thông báo hung tin, mà lại không có thời gian cứu người chứ?
Huống chi, Diệp Kỳ còn chưa quên, cũng chính vì lời nói của người này, cho nên cô mới sinh ra hiểu lầm đối với Hỏa Hỏa.
"Nhu Nhi, cứu ta!" nam nhân thô kệch nhìn thấy Tiết Nhu Nhi đang ngã giữa vũng máu, vội vàng nói: "ta là thúc thúc của ngươi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu! Ngươi mau thừa nhận tất cả mọi việc đều là do ngươi làm đi, không liên quan gì đến ta cả!"
Thân mình Tiết Nhu Nhi run lên, tuy nhiên cô ta vẫn cắn chặt môi, không thốt ra một tiếng nào. Cô ta rũ xuống thật thấp, ngoài việc che đi sư tuyệt vọng, còn che luôn cả một tầng hận ý không cách nào phát tiết...
"Diệp phu nhân, cầu xin người hãy thả ta ra..."
Nam nhân thô kệch thấy Tiết Nhu Nhi không có phản ứng gì hết, liền vội vội vàng vàng vừa bò vừa quỳ, lếch đến trước mặt Quân Phượng Linh: "là Tiết Nhu Nhi, đều là do nó cả! Ngày đó, nó đột nhiên quay về Tiết gia, hơn nữa còn tuyên bố một cách chắc chắn rằng có thể trở thành con dâu của Diệp gia, nhưng mà phải cần đến sự hỗ trợ của Tiết gia chúng ta! Vì vậy ta mới nghe theo lời của nó, đợi khi nó đi gặp Diệp Kỳ tiểu thư thì chạy đến báo tin nhà nó xảy ra hỏa hoạn, còn cố tình nói thêm hung thủ phóng hỏa là một tiểu cô nương độ khoảng tám chín tuổi, mặc y phục màu đỏ."
Quân Phượng Linh nhướng nhướng mi: "vậy ngươi có biết hung thủ phóng hỏa thật sự là ai hay không?"
"Ta biết!" vì giữ mạng, nam nhân thô kệch kia không hề dám che giấu bất cứ điều gì: "là Tiết Nhu Nhi! Lửa là do nó đốt! Mẫu thân của nó cũng là bị nó thiêu sống chết! Bởi vì Tiết gia nói có thể nhận nó về lại gia tộc, nhưng không đồng ý nhận lấy người mẫu thân đang bệnh nằm liệt giường của nó, nó vì muốn thoát khỏi gánh nặng kia, cho nên quyết định dứt khoát một mồi lửa thiêu sống mẫu thân mình! Lúc ấy, bên tai ta còn nghe rất rõ tiếng mẫu thân của nó khóc lóc kêu gào thảm thiết, cứ liên tục gọi tên Tiết Nhu Nhi không dứt, nhưng bà ấy đến chết cũng không thể ngờ được, kẻ thiêu chết mình lại chính là đứa con gái mà bà ấy luôn lấy làm tự hào!"
Theo từng câu từng chữ mà nam nhân thô kệch kia nói ra, cả người của Diệp Kỳ cũng từng thời từng khắc mà cứng đờ lại, ánh mắt nhìn Tiết Nhu Nhi càng ngày càng không dám tin, lời nói thốt ra lúc này lạc cả giọng: "hỏa... Là do tỷ phóng?"
"Không phải ta!" Tiết Nhu Nhi không biết lấy sức lực từ đầu ra, đột ngột hét lớn một tiếng: "không phải ta phóng! Không phải ta!"
"Tiết Nhu Nhi, đến bây giờ mà ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Là chính miệng ngươi nói cùng Tiết gia chúng ta, chỉ cần nhà của ngươi bị cháy, Diệp Kỳ tiểu thư nhất định sẽ thương hại mà cho ngươi vào Diệp trạch ở, một khi ngươi vào được Diệp trạch rồi thì sẽ dụ dỗ được Tiêu công tử, đến lúc đó, Tiêu công tử sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi..."
Nam nhân thô kệch hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Nhu Nhi. Nếu không phải tại nó cứ liên tục thề thốt đảm bảo đủ điều, Tiết gia làm sao lại bị nó kéo xuống nước kia chứ?
Diệp Kỳ bỗng cười lên, tiếng cười mang theo đầy hương vị chua chát.
"Hôm nay, ta còn thắc mắc mà hỏi ngươi tại sao lại tới muộn như vậy? Ngươi trả lời ta rằng là do ngươi tạm thời có việc bận nên mới đến muộn. Nguyên lai, việc bận trong miệng của ngươi, chính là bận đi phóng hỏa giết người!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...