Edit: Sahara
Cho dù Lâm Nhược Hân có là nữ nhi của phủ thành chủ thì từ nhỏ cũng đã phải chịu sự dạy dỗ cái gì là đạo tam tòng tứ đức của nữ nhân. Nữ nhân chính là phải thuận theo nam nhân. Vì vậy mà Lâm Nhược Hân cảm thấy loại nữ nhân giống như Vân Lạc Phong không hề xứng với Vân Tiêu.
"Lúc ban ngày, sử dụng Bách Thảo Phấn để dẫn dụ Hồn Lang tấn công về phía ta cũng là kiệt tác của ngươi?"
"Không sai! Là ta sai khiến thuộc hạ đi làm! Ta muốn kiểm tra thực lực của nam nhân kia xem hắn ta có xứng với ta hay không?" trên mặt Lâm Nhược Hân chợt nở nụ cười đắc ý: "hắn đã thông qua khảo nghiệm của ta, có đủ tư cách để đứng bên cạnh ta!"
Xôn xao....
Sau khi nói xong lời này, Lâm Nhược Hân liền cảm thấy cả người được thả lỏng, rất nhẹ nhàng, như là bị rút hết sức lực. Cô ta hơi chao đảo thân mình, suýt nữa là ngã xuống đất.
Chuyện.... Chuyện gì đã xảy ra?
Đưa tay lên xoa xoa cho dịu bớt cơn đau đầu, Lâm Nhược Hân hơi nhíu mày lại. Bỗng nhiên, cô ta cảm giác được ánh mắt của mọi người dường như có gì đó không đúng, tất cả bọn họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt không phải trào phúng chế giễu thì là khinh miệt.
Lâm Nhược Hân hơi hơi hé miệng, quay sang nhìn Lâm Nguyên: "phụ thân...."
Lâm Nhược Hân nhìn Lâm Nguyên, hy vọng ông ta có thể giải đáp thắc mắc trong lòng mình....
Tuy nhiên, Lâm Nguyên lại chậm rãi quay đầu sang một hướng khác, không nhìn lấy nữ nhi của mình.
Đúng lúc này, tiếng bàn tán sôi nổi lại vang lên, cũng đồng thời khiến cho cả người Lâm Nhược Hân cứng đờ lại.
"Đúng thật là không ngờ Lâm Nhược Hân lại là loại người như thế. Lâm Tuấn thật sự là do cô ta sai khiến!"
"Uổng công lúc trước ta còn tin tưởng cô ta như vậy, còn bị cô ta lợi dụng. Bây giờ ta mới biết, thì ra ngay cả chuyện đàn Hồn Lang cũng là âm mưu của cô ta!"
Nghĩ đến những lời giáo huấn, chỉ trích Vân Lạc Phong, đáy mắt của mọi người đều toát lên sự áy náy, càng nhiều hơn là sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Nhớ lại lúc Vân Lạc Phong chất vấn phủ thành chủ, bọn họ liên tục giúp đỡ Lâm Nhược Hân nói chuyện, lại còn hùng hồn tuyên bố rằng Lâm Nhược Hân là người vô tội.
Quan trọng nhất là bọn họ còn nói Lâm Nhược Hân tuy là đại tiểu thư phủ thành chủ nhưng lại vô cùng thông tình đạt lý, không giống như những thiên kim tiểu thư khác, xem mạng người như cỏ rác.
Thế mà hiện tại, sự thật được phơi bày rồi thì chẳng khác nào là giáng một cái tát lên trên mặt của bọn họ.
Cái tát này.... Đúng là đánh vừa vang lại vừa đau!
Những thiên kim tiểu thư khác xem mạng người như cỏ rác, nhưng đa phần chỉ là do tính tình kiêu căng tùy hứng. Còn Lâm Nhược Hân lại chân chính làm ra những hành động hại đến tính mạng của người khác.
Sau khi hại người, còn giống trống khua chiên rằng mình vô tội, đem mấy người bọn họ quay mòng mòng trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.
Lâm Nhược Hân ngẩn ngơ.
Những lời Lâm Nhược Hân vừa mới nói, cô ta hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào hết, chính vì vậy mà cô ta không biết tình huống hiện tại là như thế nào?
Đột ngột, Lâm Nhược Hân lấy lại được phản ứng, vội vàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Là ngươi phải không? Là ngươi muốn hãm hại ta phải không? Nhất định là do ngươi đã dùng tà thuật khống chế ta, ta và ngươi thề không đội trời chung!"
"Đủ rồi!"
Lâm Nguyên biến sắc, lạnh giọng quát: "Lâm Nhược Hân, người khác có thể khống chế thân thể của con, chẳng lẽ cũng có thể khống chế luôn cả miệng của con hay sao? Lời là do tự con nói, người khác làm sao mà khống chế con hả?"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong liền liếc mắt nhìn sang Lâm Nguyên, khóe môi khẽ cong cong lên.
Lâm Nguyên đây là muốn từ bỏ Lâm Nhược Hân?
Lâm Nguyên không phải là một người ngốc, từ sau khi Lâm Nhược Hân tự mình khai ra mọi chuyện, thì ông ta đã biết có biện giải thế nào cũng vô dụng, còn không bằng từ bỏ Lâm Nhược Hân.
Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi! Nữ nhân mà ông ta nuôi bên ngoài không lâu trước đó vừa mới sinh cho ông ta một đứa con trai. Nếu không phải lo lắng danh dự bị ảnh hưởng, ông ta đã sớm mang con trai bảo bối của mình về phủ rồi.
Trên mặt Lâm Nhược Hân cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng. Đột nhiên, Lâm Nhược Hân cười phá lên, tiếng cười của cô ta vừa lớn vừa vang vọng trong khắp bóng đêm.
"Ta thua! Đã thua hoàn toàn, tuy nhiên, ngươi cũng chẳng phải là người thắng! Nam nhân của ngươi có nhân duyên với ta, cho dù ta có chết thì các ngươi cũng không thể ở bên nhau cả đời!"
Vân Tiêu lãnh khốc liếc nhìn Lâm Nhược Hân một cái, rồi nhanh chóng đặt tầm mắt trở lại lên người Vân Lạc Phong: "cục đá mà ta đã bóp nát của cô ta trước đó, không phải là nhân duyên thạch gì cả!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...