Edit: Sahara
Ánh mắt Vân Tiêu đầy thâm tình nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, ngữ khí mang theo sự kiên định, chân thành mà đáng tin.
"Bất cứ một câu một chữ nào mà nàng nói, ta đều tin đó là thật!"
Hắn sẽ không cho rằng bất cứ một câu nào mà Vân Lạc Phong nói là đang nói đùa. Đơn giản là vì, mỗi một lời mà Vân Lạc Phong nói, hắn đều sẽ nghiêm túc mà làm theo.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, từ trên giường chậm rãi đứng dậy, hơi hơi ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lấy cằm của nam nhân trước mặt: "thật ra, cái biểu tình nghiêm túc này của chàng..... Rất động lòng người!"
Vân Lạc Phong cô yêu Vân Tiêu, chính là yêu cái chân thành và nghiêm túc này đây!
Một người nam nhân như vậy, bảo cô làm sao mà không động tâm?
Vân Tiêu trước sau cũng chưa từng chớp mắt lấy một cái, cứ chăm chăm mà ngắm Vân Lạc Phong, giống như là có ngắm bao nhiêu cũng không ngắm đủ.
"Ta cảm thấy, biểu tình của nàng, lúc nào cũng động lòng người!"
Nghe được lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong chợt xẹt qua một tia nguy hiểm, như cười như không mà hỏi: "những lời này, là chàng học được từ đâu vậy?"
Vân Tiêu rất thành thật mà trả lời: "trên sách!"
"Sách gì?"
"Sách do Tần Nguyên viết, làm thế nào để tạo niềm vui cho một nữ nhân!"
Quyển sách kia, đúng thật là do Tần Nguyên viết cho Vân Tiêu, tất cả nội dung trong đó đều dạy Vân Tiêu cách làm sao để khiến nữ nhân vui vẻ.
"A?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "vậy chàng cảm thấy, nên làm thế nào để tạo niềm vui cho ta?"
"Chính là phải xuống được nhà bếp, lên được phòng khách, đuổi được tình địch, thủ được trinh tiết!" khóe môi Vân Tiêu nhợt nhạt cong lên: "nàng bảo ta đi hướng đông, ta không thể đi hướng tây, nàng bảo ta đánh chó, ta không được đuổi mèo! Ngoài ra, còn phải biết nói lời ngon tiếng ngọt!"
Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "những chuyện này, ta đều có thể làm được!"
Còn là chỉ làm vì một mình Vân Lạc Phong nàng mà thôi!
"Ừm!" Vân Lạc Phong hài lòng gật gật đầu: "phương pháp mà Tần Nguyên dạy chàng, so với Lâm Quỳnh tốt hơn nhiều! Ít nhất hắn không bảo chàng lấy xuân cung đồ đến nghiên cứu với ta! Cũng không có bảo chàng đi hiến thân!"
Nếu Tần Nguyên mà nghe được những lời này của Vân Lạc Phong, hẳn là sẽ cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Công sức hắn bỏ ra suốt bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng mang đến hiệu quả, chỉ bằng một câu này của chủ mẫu thôi, sau này chủ tử sẽ không thường xuyên hù dọa hắn nữa.
Trong cảm nhận của đám thuộc hạ nhà Vân Tiêu, chủ tử nhà mình là một sự tồn tại rất dọa người.
Đặc biệt là, chủ tử tùy thời tùy chỗ đều tỏa ra hơi thở lãnh khốc, làm bọn họ sợ đến mức thở mạnh một chút thôi cũng không dám.
Cũng chỉ có ở trước mặt chủ mẫu, chủ tử mới thu liễm lại lệ khí vốn có, trở nên ngoan ngoãn nghe lời đến mức không thể ngoan hơn được nữa!
Không sai!
Tần Nguyên đúng là đã dùng bốn chữ ngoan ngoãn nghe lời để hình dung Vân Tiêu! Nguyên nhân chính là bởi vì hắn ta hiểu rõ địa vị của Vân Lạc Phong ở trong lòng Vân Tiêu, mới có thể nói chính xác cho Vân Tiêu biết nên dùng phương pháp gì để lấy lòng của Vân Lạc Phong.
Mà dù Tần Nguyên hắn không có dạy Vân Tiêu làm vậy, thì tự bản thân Vân Tiêu cũng đã làm hết những chuyện thế này rồi, chỉ là do Vân Tiêu không biết cách nói chuyện mà thôi....
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "ta còn có một thắc mắc muốn hỏi chàng, chàng đi uống rượu cũng bọn người của lão gia tử, tại sao công chúa của hoàng thất cũng ở chỗ đó?"
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, đáp: "nữ nhân kia là đệ tử của thái phó! Thái phó được mời tới uống rượu, cô ta cũng theo đến.... Hơn nữa, thái phó kia muốn gả cô ta cho Vân Thanh Nhã!"
Lời nói của Vân Tiêu đã rõ tới mức không thể rõ hơn nữa.
Thái phó đánh chủ ý lên người Vân Thanh Nhã, vốn đưa công chúa kia theo là để làm mai cho Vân Thanh Nhã, ai biết, cô công chúa kia không coi trọng Vân Thanh Nhã mà lại để ý đến Vân Tiêu.
Vì vậy nên cô ta mới chọc giận Vân Tiêu rồi bị Vân Tiêu ném ra ngoài.
"Lão gia tử nói thế nào?" giọng nói của Vân Lạc Phong lúc này có vẻ âm trầm hơn một chút.
Không biết có phải ảo giác của Vân Lạc Phong hay không, mà sau khi Vân Lạc Phong hỏi ra câu hỏi này, trên mặt của Vân Tiêu tựa hồ có xẹt qua một tia ý cười.
"Lão gia tử ông ấy nói, muốn cùng với thái phó đoạn tuyệt quan hệ, bảo thầy trò bọn họ có bao xa thì cút bấy xa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...