Edit: Sahara
Hiển nhiên, Lâm Hạo đã đem hết tất cả mọi trách nhiệm quy cho Lâm Qua.
Một chút cũng chưa từng nghĩ đến việc làm của mình là đúng hay sai.
Lâm Qua càng thêm tuyệt vọng, ông ta không ngờ, đến thời điểm này rồi mà con trai của mình lại còn chỉ trích mình.
"Ha ha!" Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng, mở miệng châm chọc: "đấy chính là đứa con mà ông đã thương yêu nhiều năm, chẳng những thích gây chuyện thị phi, lại còn rất biết cách trốn tránh trách nhiệm, nếu không phải tại hắn, làm sao xảy ra nhiều chuyện như bây giờ?"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Lâm Qua hung hăng gầm lên một tiếng với Lâm Nhã Đình, vẻ mặt đầy dữ tợn: "ngươi cho rằng bản thân ngươi thì tốt hơn được bao nhiêu hả? Đừng quên, vừa nãy khi ngươi dịch dung thành bộ dạng của người khác, cứ liên tục tự khen chính mình, ý đồ muốn câu dẫn Quỷ đế!"
"Ta làm như vậy là vì ai hả?" Lâm Nhã Đình lần nữa bị vạch trần chuyện xấu, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "nếu không phải vì Y Thành, ta sớm đã bỏ đi từ lâu rồi! Còn ở đây nghĩ cách câu dẫn Quỷ đế hay sao? Ta làm tất cả đều là vì Y Thành các người! Kết quả, các người lại nói ta không phải là thứ tốt gì?"
Lâm Qua thống khổ nhắm hai mắt lại, mặc dù con trai của mình không đúng, thì đó cũng là người quan trọng nhất của cả đời ông ta, ông ta làm sao đành lòng bỏ mặc cho được!
"Vân Thanh Nhã, ngươi có muốn giết thì giết ta! Thả Hạo nhi đi!"
Lâm Qua mở lớn hai mắt, nhìn thẳng vào Vân Thanh Nhã, đôi mắt ánh lên vẻ thấy chết không sờn.
Vân Thanh Nhã cất tiếng cười nhạo: "ngươi cho rằng ta sẽ tha cho người nào trong Y Thành của ngươi?"
Vân Thanh Nhã hơi dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt biến sắc của Lâm Qua rồi nói tiếp: "năm đó, những kẻ đã từng tổn thương ta, một kẻ ta cũng không tha!"
Khuôn mặt Lâm Qua mỗi lúc một ảm đạm hơn, nếu đời người có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không dung túng cho Lâm Hạo giống như bây giờ nữa.
Bởi vì dung túng, chính là làm hại hắn!
"Ha ha ha!"
Đột nhiên, Lâm Qua lại cất tiếng cười to lên, trong lúc cười, nước mắt ông ta cũng theo đó mà chảy xuôi xuống.
"Vân Thanh Nhã, ngươi thắng rồi! Còn ta thì thua thê thảm đến mức không nỡ nhìn! Nhưng cho dù ta có thua cả tính mạng thì cũng sẽ đưa Hạo nhi đi, ta sẽ không để cho Hạo nhi chết ở chỗ này!"
Vụt một tiếng, Lâm Qua lao thẳng về hướng của Lâm Hạo, đem hắn ta từ dưới hố sâu nhấc lên, sau đó, ông ta ngưng tụ tất cả linh lực vào cánh tay của mình, dùng sức mà ném thật mạnh Lâm Hạo ra ngoài.
"Hạo nhi, đi mau, nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng báo thù!"
"Cha!"
Tiếng hét của Lâm Hạo lúc này có chút thê lương, hắn vươn tay về phía Lâm Qua đang đứng trên mặt đất, trên mặt mang theo sự thống khổ khó tả. Có lẽ, đến thời điểm hiện tại, trong lòng hắn rốt cuộc cũng biết được một chút hối hận.
Cùng lúc đó, một con phi ưng bay tới, tiếp lấy thân thể của Lâm Hạo vững vàng trên lưng nó.
"Sư phụ!"
Trong lòng Lâm Nhược Bạch tức thì trở nên căng thẳng, vội vàng quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "hắn trốn kìa...."
"Không sao!" Vân Lạc Phong cười cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Vân Thanh Nhã: "chuyện này nhị thúc có thể tự mình giải quyết, chúng ta không cần phải nhúng tay vào!"
Lâm Nhược Bạch tức thì liền yên tâm mà gật đầu. Nếu sư phụ nhà mình đã nói vậy thì chứng minh Vân Thanh Nhã có thể tự dựa vào thực lực của bản thân để xử lý mọi chuyện.
"Ta nuôi dưỡng hùng ưng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng. Ha ha ha!" Lâm Qua cười vang mấy tiếng: "Vân Thanh Nhã, ta sẽ không để ngươi làm hại đến con trai ta đâu!"
Vân Thanh Nhã ngước mắt nhìn lên hùng ưng đang bay trên trời, nói bằng ngữ khí bình thản như nước chảy mây trôi: "lấy tốc độ của con ưng này, nếu ta có thể giải quyết Lâm Qua trong vòng một chiêu thì vẫn có thể đuổi kịp nó.... "
Lâm Qua biến sắc, hừ lạnh một tiếng, nói: "hừ, cùng cảnh giới Thiên Linh Giả như nhau, Vân Thanh Nhã, ngươi cảm thấy trong vòng một chiêu thì có thể giải quyết được ta sao? Thật đúng là cuồng ngôn vọng ngữ! Cho dù ta thật sự đánh không lại ngươi, nhưng cầm chân ngươi một lát thì vẫn dư sức...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...