Edit: Sahara
Hổ Phách làm sao mà biết được, người đứng trước mặt hắn bây giờ đâu phải là Quách Phất Lan, mà là Lâm Nhã Đình đã dịch dung thành.
"Hổ Phách, ta muốn cùng ngươi tham gia Đại Hội Y Sư!"
Con ngươi Lâm Nhã Đình trầm xuống: "lúc ấy, Vân Lạc Phong chắc chắn cũng sẽ xuất hiện tại đấy, ta muốn nhân cơ hội này, mượn tay Quỷ đế để diệt trừ cô ta!"
"Không được!" Hổ Phách biến sắc: "ngươi lập tức trở về Y Sư Hiệp Hội cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục dung túng cho ngươi muốn làm gì thì làm!"
"Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn cơ hội để phản đối hay sao?" Lâm Nhã Đình lạnh lùng cười, nói: "nếu ngươi không dẫn ta đến Đại Hội Y Sư, ta sẽ nói cho sư phụ của ngươi biết là ngươi đã nhận hối lộ của Nhã Đình sư tỷ."
"Ngươi......"
Hổ Phách tức giận chỉ ngón tay vào mặt Lâm Nhã Đình, thân mình hắn ta vì tức mà khẽ run lên.
Hối hận!
Hắn thật hối hận vì đã nhận đồ của Lâm Nhã Đình, nếu không, cũng sẽ không rơi vào tình thế bị động như hiện giờ.
"Được! Ta sẽ làm như ngươi muốn!" Hổ Phách nói rồi quay người rời đi, nhưng trước khi đi, hắn còn quay đầu lại nói thêm một câu: "nhưng mà, ta cảm thấy, hình như ngươi càng lúc càng giống với Nhã Đình sử tỷ của ngươi..."
Nội tâm Lâm Nhã Đình bỗng run lên, cô ta tưởng rằng mình sẽ bị vạch trần, ai ngờ lại thấy Hổ Phách chỉ nói bấy nhiêu rồi vội vàng rời đi, đuổi theo phương hướng mà Vân Tiêu vừa biến mất.
______
Hội trường.
Được bao phủ dưới một mảnh trời xanh bao la rộng lớn, chúng trưởng lão đều đang lấy tất cả những kỳ trân dị bảo mà suốt mấy năm qua mình đã thu thập được ra khoe khoang, và kiêu ngạo trước ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của người kế bên.
Đại Hội Y Sư, nói cho đơn giản một chút thì chính là đại hội khoe của. Trước khi đại hội diễn ra, người của các phe phái trưởng lão và các thế lực trực thuộc Y Sư Hiệp Hội sẽ đi tìm kỳ trân dị bảo khắp nơi, đợi khi đại hội diễn ra rồi thì sẽ mang ra mà khoe khoang với nhau.
Trước đó, Vân Lạc Phong chỉ cho người giám sát đám người Y Thành, chứ không có hạn chế hành động của bọn họ trong Y Sư Hiệp Hội, cho nên, đại hội hôm nay người của Y Thành cũng có tham gia.
Lâm Hạo liếc mắt một cái liền thấy được Vân Lạc Phong toàn thân bạch y trắng như tuyết đang đứng trong đám đông. Hai tay đặt hai bên hông của hắn ta không khỏi siết chặt lại hơn vài phần, trong mắt cũng lóe lên tia sáng tàn nhẫn.
Thời khắc này, Vân Lạc Phong cứ như trăng sáng giữa trời đêm được muôn ngàn tinh tú vây quanh. Bất kể là đệ tử, trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội, hay là người của các thế lực khác đều đang lấy Vân Lạc Phong làm trung tâm mà bao quanh lấy cô, trong tay không ngừng dâng lên những bảo vật mà mình tìm được.
"Vân cô nương, đây là Huyết Tích Tử ta trăm cay ngàn đắng mới tìm được, nếu như Vân cô nương thích, ta xin được tặng nó cho cô. Chẳng qua, ta có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Vân cô nương có thể đồng ý chỉ đạo y thuật cho ta một chút!"
"Vân cô nương, ở chỗ ta có cây Long Quy Thảo ngàn năm, cũng xin được tặng cho cô nương, yêu cầu của ta cũng giống như hắn vậy, chỉ hy vọng Vân cô nương đồng ý chỉ đạo một chút xíu y thuật cho ta là đủ rồi!"
"Dược liệu trân quý tất nhiên là phải nằm trong tay của y sư có thực lực cường đại, vì vậy, số dược liệu này ở trong tay ta cũng không có tác dụng bao lớn, còn không bằng tặng nó cho Vân cô nương, cũng xem như là để cho nó phát huy được hết tác dụng của nó!"
Dược liệu có trong tay những người này đều có thế nói là vô cùng quý hiếm, càng đừng nói tới những thứ mà bọn họ đem ra khoe khoang. Ấy thế mà lúc này, bọn họ lại phải tranh nhau dâng tặng cho Vân Lạc Phong, chỉ vì sợ cô sẽ cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, phân phó cho Lâm Nhược Bạch đang đứng ở một bên: "tiểu Bạch, nhận lấy dược liệu, cũng nhớ lại tên của những người đã tặng. Trong thời gian mà ta còn lưu lại Y Sư Hiệp Hội, nếu có vấn đề gì thì có thể đến hỏi ta."
Thân là một y sư, cái thiếu nhất chính là dược liệu quý hiếm, tuy nhiên, vào lúc này đây, Vân Lạc Phong đã phát hiện ra một biện pháp thu thập dược liệu khá tốt.
"Vậy.... Chúng ta cũng có thể dùng dược liệu để đổi lấy cơ hội được chỉ đạo y thuật không?"
Chúng trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội cảm thấy có chút căng thẳng khó thở, khẩn trương mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong suy tư suốt nửa ngày, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: "nếu dược liệu đủ trân quý, ta có thể trả lời các ngươi vài vấn đề!"
____
***Sa chưa hết bệnh, nhưng khá hơn một chút rùi, tỉnh được lúc nào thì sẽ edit lúc đó. Nhức đầu thì nằm nghỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...