Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Giọng Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, trong đó còn chứa thêm một chút linh lực đủ để người kia núp ở chỗ tối nghe thấy. Lời vừa dứt, một nam tử mặc trường bào màu xám phóng nhanh đến, dừng trước mặt Vân Tiêu.
"Chủ tử có gì phân phó?"
Vân Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lại hỏi một câu không đâu vào đâu: "Ngươi đã từng tiếp xúc với nữ nhân chưa?"
"Hả?"
Lâm Quỳnh ngây ngẩn cả người. Không ngờ chủ tử gọi mình tới là vì muốn hỏi câu này.
Trước đó vì sợ Vân Lạc Phong phát hiện ra nên hắn trốn ở một khoảng cách hơi xa. Hơn nữa khi Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nói chuyện, giọng nói không lớn, vì vậy hắn không nghe được bọn họ nói chuyện gì.
"Cái này..." Lâm Quỳnh gãi gãi đầu: "Chủ tử, dưới tay ngài không có nữ nhân nào, vì vậy thuộc hạ cũng không thường xuyên tiếp xúc với nữ nhân cho lắm. Chỉ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thỉnh thoảng có đến thanh lâu dạo một chút."
"Ngươi có biết xuân cung đồ không?"
Vân Tiêu vẫn nhíu mày, hỏi thêm một câu.
Lâm Quỳnh hoàn toàn trợn tròn mắt, chủ tử đang bị cái gì kích thích vậy? Vậy mà lại có thể hỏi đến vật như xuân cung đồ?
"Chủ tử, người muốn có xuân cung đồ?"
"Ừm."
Vân Tiêu trầm giọng nói: "Chuẩn bị cho ta một bản xuân cung đồ."
"...." Lâm Quỳnh bị dọa đến mức nói cũng nói không ra lời.
Thế mà chủ tử lại muốn xem xuân cung đồ?
Chẳng lẽ người nghĩ thông suốt rồi?
"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh." Lâm Quỳnh vội vàng cung kính ôm quyền. Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì đó: "Chủ tử, vừa rồi thuộc hạ có cảm giác hình như ở phía sau núi Vân gia còn có một người, không biết có cần...."
Ánh mắt lạnh lùng tàn bạo của Vân Tiêu dừng lại trên người Lâm Quỳnh, làm hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu.
"Xin chủ tử thứ tội!"
Sao hắn lại quên mất, thực lực của chủ tử vốn cường đại như vậy, sao có thể không nhận ra được ở sau núi còn có một người khác tồn tại. Nhưng chủ tử không nói gì cả, cũng không hạ lệnh điều tra, như vậy có thể thấy được rằng người nọ có quan hệ với Vân gia.
Thế nhưng chính mình lại tự tìm chết vạch trần chuyện này. Với thủ đoạn của chủ tử, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Trở về lãnh phạt."
Giọng nói Vân Tiêu lạnh lùng vô tình, giống như đánh một đòn lên người Lâm Quỳnh.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Trên trán Lâm Quỳnh đổ một lớp mồ hôi lạnh, nhớ đến hình phạt mà chủ tử đặt ta thì không khỏi dâng lên cảm giác sởn tóc gáy.
"Nhớ kỹ! Chuyện không nên quản thì đừng quản!"
Dứt lời, Vân Tiêu liền ra khỏi phòng, ngay lúc vừa tới cửa phòng thì lại nói thêm một câu: "Sau khi đem xuân cung đồ tới thì trở về lãnh phạt."
Đợi Vân Tiêu đi rồi, hai chân Lâm Quỳnh mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, hắn tự vả vào miệng mình một cái, mặt đầy ảo não.
"Cho ngươi lắm miệng, giờ thì hay rồi, trở về chịu phạt."
...
Đại sảnh Vân gia.
Sắc mặt lão gia tử có chút không kiên nhẫn, gương mặt già nua luôn nhìn về phía cửa, khi thấy được dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ đang đi đến mới hòa hoãn lại đôi chút.
"Phong nhi, mau đến ngồi cạnh ta."
Vân Lạc Vẫy vẫy tay về phía Vân Lạc Phong, giọng nói rất hòa ái.
Vân Lạc Phong nghe lời, đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc. Sau đó, tầm mắt nàng liếc về phía nam tử mặc y phục thị vệ của phủ thái tử, nhướng mày hỏi: "Thái tử sai ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
"Thái tử sai thần đưa thiệp mời cho Vân đại tiểu thư."
Thiệp mời?
Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút. Sau đó cầm lấy tấm thiệp mời từ trong tay thị vệ phủ thái tử, sau khi nàng nhìn thấy nội dung trong tấm thiệp thì cười một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi về nói với thái tử, nhất định ta sẽ đến."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...