Edit: Sahara
Khuôn mặt già nua của Trầm Điền lần nữa biến sắc, ông ta cắn răng mà nói: "ám vệ đoàn! Ngươi lại triệu tập cả ám vệ đoàn ra đây! Ta thật muốn biết là rốt cuộc nữ nhân kia đã hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì mà ngươi lại giúp ả ta đến mức này?"
Ám vệ nhíu nhíu mày: "ta nói rồi, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình gia chủ mà thôi! Nếu như gia chủ cho phép ngươi đi vào, ta sẽ lập tức tránh đường. Ngược lại, gia chủ không cho phép thì ngươi đừng hòng có thể tiến vào trong dù chỉ là nửa bước!"
Đôi mắt của Trầm Điền tối lại, hai tay để ở hai bên hông siết chặt lại thành quyền.
"Trên đời này không có người nào là mãi mãi không sinh bệnh. Tốt nhất các ngươi cứ cầu nguyện cho mình bách bệnh bất xâm, nếu không, người của y sư đoàn chúng ta tuyệt đối sẽ không chữa trị cho ám vệ đoàn. Duyệt nhi, chúng ta đi!"
Trầm Điền hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Đường Duyệt gắt gao nắm chặt hai tay mình, trên mặt đầy vẻ không cam lòng: "sư phụ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"
Bỏ qua?
Sao có thể?
Trầm Điền cười lạnh một tiếng: "thực lực của ám vệ đoàn rất mạnh, chúng ta nếu lấy cứng chọi cứng thì sẽ phải chịu thiệt. Vả lại, Vân Lạc Phong kia không phải đã hạ chiến thư với Thiên Võ Các của con hay sao? Đã vậy thì ngày quyết chiến giữa hai bên cũng chính là ngày chết của Vân Lạc Phong!"
Trầm Điền ông tuyệt đối sẽ không cho phép một nữ nhân như vậy tiến vào Trầm gia!
Đặc biệt là nữ nhân kia còn mang theo cả một đứa con....
Đường Duyệt cắn chặt lấy môi dưới, liếc mắt nhìn về phía vườn hoa đào, cô ta chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Vân Lạc Phong và Trầm Ngọc Khanh đang ân ái triền miên với nhau vào lúc này, thì liền có một cảm giác giống như là bị vô số cây kim đâm thẳng vào tim mình, khiến cô ta cảm thấy đau đớn không thôi.
Trầm Điền tất nhiên cũng hiểu được nỗi đau trong lòng Đường Duyệt lúc này, ông ta giơ tay lên vỗ vào vai của Đường Duyệt mà trấn an: "Duyệt nhi, con phải nhìn thoáng một chút. Trên đời này, có được bao nhiêu nam nhân chỉ có một nữ nhân bên cạnh? Dù hiện tại gia chủ có cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng thì cũng là chuyện bình thường mà thôi. Con tuyệt đối đừng để trong lòng. Con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, con chính là đương gia chủ mẫu tương lai của Trầm gia là đủ rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng mà, biết được nam nhân mình yêu lại đang ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, sao có thể không đau lòng cho được? Đường Duyệt cô hiện tại chỉ hận không thể lao vào xé nát mặt của con hồ ly tinh Vân Lạc Phong kia mà thôi!
Tuy nhiên, cô ta lại không thể làm như thế được, đành phải thu hồi lại ánh mắt ai oán của mình, cúi đầu, nói: "sư phụ, con hiểu rồi, con sẽ không để việc này trong lòng, bởi vì con biết, Vân Lạc Phong kia và gia chủ là tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau!"
Câu cuối cùng này, thật ra Đường Duyệt nói không sai một chút nào!
Vân Lạc Phong và Trầm Ngọc Khanh xác thực là tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau! Bởi vì, trong lòng Vân Lạc Phong đã có Vân Tiêu rồi!
Tuy nhiên, Đường Duyệt không biết điều này. Trong suy nghĩ của Đường Duyệt, hai người kia không thể ở bên nhau chẳng qua là vì Vân Lạc Phong là một nữ nhân dơ bẩn, làm sao xứng đôi với Trầm Ngọc Khanh!
____
Trong vườn hoa đào.
Hai người đang ngồi đối diện nhau không hề hay biết gì về sóng gió nhỏ vừa nổi lên ở bên ngoài. Rất lâu sau, Vân Lạc Phong mới rút hết số ngân châm đang cấm đầy trên người Trầm Ngọc Khanh, dùng khăn tay gói lại cẩn thận, rồi mới ngẩng đầu lên nói: "trị liệu hôm nay đến đây là kết thúc, tiếp theo, cách hai ngày ta sẽ đến thi châm một lần, cho đến khi cơ thể của ngươi hoàn toàn khang phục."
Trầm Ngọc Khanh chậm rãi khoác lại y phục, trong đôi mắt chứa đầy ý cười ôn nhu: "được, ta ở Trầm gia chờ cô. À phải, cô định lúc nào thì động thủ với Thiên Võ Các?"
Bàn tay đang thu dọn ngân châm của Vân Lạc Phong thoáng khựng lại: "ngày mai!"
"Ngày mai?" Trầm Ngọc Khanh hơi hơi mỉm cười: "có chỗ nào cần hỗ trợ hay không?"
"Không!"
Sau khi thu dọn tất cả ngân châm xong xuôi rồi, Vân Lạc Phong mới lần nữa ngẩng đầu lên: "thời gian cũng không còn sớm, ta phải về nghỉ ngơi trước! Mặt khác, trong khoảng thời gian trị liệu này, ngươi không thể vận dụng linh lực, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Dứt lời, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm gì nữa với Trầm Ngọc Khanh, cô nắm tay Tiểu Mạch, cong môi cười mà nói: "Tiểu Mạch, đi, chúng ta về nhà!"
Về nhà?
Tiểu Mạch bĩu môi, hắn chỉ cần nghĩ tới tiểu nha đầu chằn tinh Lâm Nhược Bạch kia thì liền rùng mình.
Chờ sau khi ra khỏi Trầm gia, hắn sẽ lập tức chui vào không gian thần điển, tránh phải đụng mặt với tiểu ma nữ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...