Edit: Sahara
Sắc mặt Trầm Ngọc Khanh càng trở nên cừng đờ hơn, đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân chê bai thậm tệ đến như vậy, đã vậy, hắn lại còn không thể tức giận được!
Ai kêu bản thân hắn còn cần nhờ nha đầu này trị bệnh giúp mình?
"Vậy cô thích dạng nam nhân như thế nào?" Trầm Ngọc Khanh tiến tới gần Vân Lạc Phong thêm vài bước, cười nhạt hỏi.
Lúc này, trong đầu Vân Lạc Phong bỗng dưng xuất hiện một khuôn mặt lãnh khốc, khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một độ cong tà khí.
"Ta thích nam nhân lãnh khốc, đơn thuần, dễ dạy bảo, có cơ bụng!"
Ngay sau khi Vân Lạc Phong vừa nói xong những lời này, bỗng nhiên, một giọng nói non nớt mềm mại từ phía sau Vân Lạc Phong chợt vang lên: "mẫu thân, nam nhân mà mẫu thân vừa miêu tả không phải là cha Vân Tiêu hay sao?"
Tiểu Mạch gắt gao nắm lấy góc áo của Vân Lạc Phong, chớp chớp đôi mắt chứa đầy ánh sáng thiên chân vô tà*, sau đó, ánh mắt của Tiểu Mạch lại lơ đãng liếc về phía Trầm Ngọc Khanh, đáy mắt xẹt qua một tia căm thù.
(* thiên chân vô tà: vô cùng chân thật, không có tà niệm. Nghĩa bóng: ngây thơ trong sáng.)
Vân Tiêu không ở bên cạnh chủ nhân, thì cứ luôn có một ít nam nhân đánh chủ ý lên người của chủ nhân! Những trường hợp thế này, chính là lúc mà Tiểu Mạch hắn phải ra sức, vì đảm bảo cho chủ nhân và Vân Tiêu có thể song tu, hắn phải đem hết tất cả những hạt giống không an phận kia bóp chết hết trước khi chúng nẩy mầm!
Trầm Ngọc Khanh có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Mạch: "đây là... Con của cô?"
Đương nhiên, khiến Trầm Ngọc Khanh kinh ngạc không phải là quan hệ giữa Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch, mà là, đứa nhỏ này đột nhiên xuất hiện một cách vô thanh vô tức, từ nãy đến giờ hắn lại chưa từng phát giác ra sự hiện diện của Tiểu Mạch.
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, không hề phủ định lời nói của Trầm Ngọc Khanh, cô hơi cúi xuống vuốt vuốt đầu của Tiểu Mạch, nói: "nếu ngươi muốn ta chữa bệnh cho ngươi, thì mang thứ gì đó có thể hấp dẫn được ta đến đây! Thứ không thể khiến ta động tâm, ta tuyệt đối sẽ không ra tay cứu người!"
Trầm Ngọc Khanh trầm ngâm hết nửa ngày, rồi nói: "ngoại trừ Trầm gia thì bất luận là cô có đưa ra điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng!"
Vân Lạc Phong vuốt vuốt cằm, liếc ánh mắt tà khí nhìn về phía Trầm Ngọc Khanh.
"Nếu ngươi đã quen biết với Thiên Nhai thì đồng nghĩa với việc ngươi cũng biết được mục đích đến thành Hoàng Tuyền của ta!" Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút: "sau khi làm xong việc, ta sẽ rời khỏi nơi này. Mà sau khi ta đi, ta muốn ngươi giúp ta nâng đỡ cho Bắc Đẩu Bang, làm Bắc Đẩu Bang trở thành đệ nhất thế lực ở thành Hoàng Tuyền!"
Lúc nói lời này, trong ánh mắt của Vân Lạc Phong là một mảnh thâm trầm, mang theo chút ít tùy tiện, nhưng cũng tràn đầy khí phách.
Đệ nhất thế lực thành Hoàng Tuyền!
Lời nói ngông cuồng ngạo mạn bậc này, e là cũng chỉ có mình Vân Lạc Phong mới dám nói.
Thế nhưng....
Trầm Ngọc Khanh cười khẽ một tiếng: "được! Ta đáp ứng điều kiện này của cô!"
Trầm gia có là thế lực đệ nhất ở thành Hoàng Tuyền hay không, đối với Trầm Ngọc Khanh mà nói chỉ là chuyện râu ria! Chỉ cần gia tộc có thể đứng vững không ngã, vậy là đủ rồi!
"Thành giao!"
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, từ sau khi bước chân vào thành Hoàng Tuyền, biết được sự phân bố của các thế lực thì cô đã đặt mục tiêu là phải leo lên được vị trí đệ nhất thế lực ở thành Hoàng Tuyền. Có lẽ, thế lực mà cô gây dựng ở thành Hoàng Tuyền ngày hôm nay, sẽ trở thành một trợ lực rất hữu ích cho cô sau này.
"Khi nào có thể bắt đầu?" Trầm Ngọc Khanh mỉm cười, cất giọng ôn hòa hỏi.
"Bệnh của ngươi có chút nghiêm trọng, ta cần phải chuẩn bị một chút! Thế này đi, ta viết cho ngươi một phương thuốc trước, ngươi mau chóng tìm đủ dược liệu trong đó cho ta, hai ngày sau ta sẽ bắt đầu trị bệnh giúp ngươi. Còn nữa, vài ngày sau Bắc Đẩu Bang ta sẽ quyết chiến cùng Thiên Võ Các, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào!"
Có Trầm gia nâng đỡ, việc Bắc Đẩu Bang bò lên vị trí đệ nhất thành Hoàng Tuyền chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Trước lúc đó thì Vân Lạc Phong cô vẫn phải dựa vào chính bản lĩnh của mình để tiến vào Bỉ Ngạn Sơn.
Trầm Ngọc Khanh giật mình, sau đó hơi hơi nhíu mày: "nếu cô muốn giải quyết ân oán cá nhân cùng Thiên Võ Các, ta tất nhiên sẽ tôn trọng quyết định của cô. Nhưng nếu cô chỉ vì muốn tiến vào Bỉ Ngạn Sơn nên mới làm vậy, thì ta có thể trực tiếp đưa cô đi!"
"Không cần!" khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười tự tin: "ta thích dựa vào chính thực lực của mình để giành lấy thứ mà mình muốn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...