Edit: Sahara
"Phải phải phải, chúng ta tới là để nghe lời dạy dỗ của phó bang chủ!"
Mọi người đều cười đầy ngượng ngùng, ngay cả xưng hô đối với Mộ Dung Bắc cũng từ bang chủ trở thành phó bang chủ.
Nói thật, đối với sự thay đổi đột ngột của đám người này, nói Mộ Dung Bắc không cảm thấy có chút mất mát gì là nói dối! Tuy nhiên, so với việc để bọn họ đắc tội với Vân Lạc Phong thì việc này vẫn tốt hơn nhiều.
Huống hồ, bao nhiêu ngày qua, Mộ Dung Bắc hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi! Chỉ cần Bắc Đẩu Bang có thể trở lại vị trí cũ, thì dù bang chủ không phải là hắn thì có làm sao đâu kia chứ?
Không có gì quan trọng hơn việc các huynh đệ trong bang có được cuộc sống tốt hơn!
"Phải không?" Vân Lạc Phong quét ánh mắt như cười như không về phía đám người đang đứng chật cứng trong mật thất: "chẳng lẽ các người tới đây không phải là để cáo trạng ta sao?"
Vừa nghe câu hỏi này, sự xấu hổ trên mặt những người ở đây lại càng rõ ràng hơn.
"Sao có thể chứ? Lòng ngưỡng mộ sùng bái của chúng ta đối với bang chủ ngài như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt, sao có thể tới đây cáo trạng bang chủ ngài được?"
"Bang chủ, ngài nhất định là có gì đó hiểu lầm mà thôi, chúng ta sao lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi hạ lưu như thế được?"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cũng không thèm quan tâm xem lời nói của bọn họ là thật hay là giả, cô mỉm cười nói: "ta tìm Mộ Dung Bắc có việc, các ngươi lui xuống hết đi!"
"Dạ, bang chủ!"
Tất cả mọi người đều cúi người cung kính hành lễ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi mật thất.
Không bao lâu sau, trong mật thất chỉ còn lại hai người Vân Lạc Phong và Mộ Dung Bắc.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc có chút xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: "không biết bang chủ tìm ta là có chuyện gì?"
"Nếu ta đoán không sai, thì sau khi ngươi đột phá đến Thiên Linh Giả liền bị người ta ám toán, vì vậy mà mỗi lần hấp thu linh khí tu luyện, ngươi đều cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, đúng không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng một đầu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ gợi lên một nụ cười tà khí.
Mộ Dung Bắc thì ngược lại, khi nghe Vân Lạc Phong hỏi vậy thì sắc mặt liền đại biến: "ngài.... sao ngài lại biết chuyện này?"
Mấy năm qua, vì không muốn để cho bang chúng trong bang lâm vào khủng hoảng, cho nên, dù có là người mà Mộ Dung Bắc hắn tín nhiệm nhất thì hắn cũng không có đem chuyện này nói ra. Vậy thì tại sao một người ngoài mới đến như Vân Lạc Phong lại biết được bí mật này?
"Đối với một y sư thật thụ mà nói, không có một chứng bệnh nào có thể thoát khỏi cặp mắt của họ đâu!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt đảo lên người Mộ Dung Bắc.
Cảm xúc của Mộ Dung Bắc lúc này cũng đã bình thường trở lại, hắn nở một nụ cười khổ rồi nói với Vân Lạc Phong: "bang chủ, ngài có thể giúp ta giấu giếm chuyện này được không? Ta thật sự không thể để người khác biết việc này được!"
"Ngươi cũng đã che giấu hết mấy năm rồi! Ta nghĩ ngươi cũng không giấu được bao lâu nữa đâu!" Vân Lạc Phong nói rồi dừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Mộ Dung Bắc rồi mới nói tiếp: "bất quá, ta có thể trị khỏi được cho ngươi!"
"Cái gì?"
Mộ Dung Bắc sửng sốt không thôi, trong mắt bất giác cũng dâng lên một tia hy vọng.
Suốt mấy năm qua, không phải hắn chưa từng âm thầm đi tìm y sư, thậm chí còn có mấy lần vì đi tìm y sư mà rời khỏi thành Hoàng Tuyền! Nhưng kết quả nhận được cũng chỉ có một, chính là không trị được!
Hiện tại, Vân Lạc Phong lại nói cho hắn biết, bệnh của hắn vẫn còn hy vọng?
Cả đời này, hắn không cần phải dậm chân mãi tại cảnh giới Thiên Linh Giả nữa?
Tâm tình Mộ Dung Bắc bỗng trở nên vô cùng kích động, tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ một điều rằng, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay cứu hắn! Thế là giây phút kích động ngắn ngủi kết thúc, một lần nữa nhường chỗ lại cho sự bình tĩnh.
"Nói đi, điều kiện của bang chủ ngài đây là gì?"
Hắn đã chuẩn bị tinh thần xong rồi, bất luận Vân Lạc Phong có đưa ra điều kiện thế nào, hắn cũng sẽ chấp nhận.
Vân Lạc Phong khẽ vuốt ve cằm mình, tà tà quét mắt nhìn Mộ Dung Bắc: "trên người ngươi hình như chẳng có đồ vật gì đáng giá cả!"
Sắc mặt Mộ Dung Bắc hơi hơi trắng một chút: "bang chủ, ngài cũng đã mở miệng nói cho ta biết là có thể trị khỏi bệnh của ta, chứng tỏ ngài thật sự có lòng muốn trị bệnh cho ta! Ngài muốn điều kiện gì thì cứ nói, bất luận là gì ta cũng sẽ đồng ý!"
"Trên người ngươi xác thực là chẳng có gì đáng giá để ta muốn cả, chẳng qua...." Vân Lạc Phong hơi hơi híp híp mắt: "sự chân thành của ngươi cũng xem như là còn chút giá trị! Nếu ngươi nguyện đem tất cả sự trung thành của ngươi dâng cho ta thì ta sẽ ra tay cứu ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...