Edit: Sahara
"Duyệt nhi, uất ức mà con chịu, vừa rồi ta đã có nghe gia gia con nói qua!" Trầm Điền khẽ cười nói: "nếu có chỗ nào cần đến sư phụ thì con cứ nói đừng ngại, chỉ cần giúp được, sư phụ nhất định sẽ giúp cho con!"
"Đa tạ sư phụ!" khóe môi Đường Duyệt gợi lên một nụ cười đắc ý: "chuyện này Thiên Võ Các của con có thể tự mình giải quyết! Nhưng mà, đúng là có một việc đồ nhi muốn thỉnh cầu sư phụ giúp cho, nếu như Vân Lạc Phong có ý đồ vọng tưởng muốn quyến rũ Trầm gia chủ thì mong sư phụ có thể ra tay ngăn chặn ả ta lại!"
"Chuyện này thì ta cũng không có cách nào để xen vào!" Trầm Điền nhìn Đường Duyệt, nói: "tích cách của gia chủ là như vậy, không thích ai xen vào hay đưa ra quyết định thay cho ngài ấy!"
Đường Duyệt cười khẽ: "sư phụ, người hiểu lầm ý của đồ nhi rồi! Đồ nhi là đang lo lắng Trầm gia chủ bị Vân Lạc Phong lừa gạt mà thôi! Nữ nhân kia bản chất vô cùng gian xảo nhưng lại cứ thích giả vờ đơn thuần, hơn nữa cô ta lại rất thích chơi trò thả rồi bắt lại, con hy vọng sư phụ có thể ở thời điểm nữ nhân kia giở trò quyến rũ gia chủ đem hành vi xấu xa ác độc của ả nói ra, với tính cách của Trầm gia chủ thì ngài ấy quyết sẽ không chọn một nữ nhân có lòng dạ sâu độc như thế làm thê tử!"
"Duyệt nhi, chuyện này thì con có thể yên tâm, ta cũng tuyệt đối không cho phép một nữ nhân không trong sạch lên làm đương gia chủ mẫu của Trầm gia!" trong mắt Trầm Điền bất chợt lóe lên một tia tàn nhẫn: "nếu nữ nhân kia thật sự dám cả gan quyến rũ gia chủ, ta nhất định sẽ vạch trần nhân phẩm bại hoại của ả ta, nếu như vậy mà gia chủ vẫn muốn lựa chọn ả ta, ta đây cũng chỉ có thể âm thầm xuống tay với nữ nhân kia!"
Có sự đảm bảo của Trầm Điền, ý cười trong mắt Đường Duyệt càng thêm nồng đậm, trên mặt lại toát đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc.
Vân Lạc Phong, một nữ nhân bẩn thỉu không trong sạch như ngươi lấy gì để so sánh được với Đường Duyệt ta? Những gì mà trước đó Thiên Võ Các của ta chịu thiệt trong tay ngươi, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lời.
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về Trầm gia trước. Duyệt nhi, nếu có vấn đề gì không hiểu, con cứ đến Trầm gia tìm ta!"
Trầm Điền hơi hơi mỉm cười, nói.
"Dạ, sư phụ!"
Trong lòng Đường Duyệt vô cùng vui vẻ, cô ta biết, sư phụ là đang tạo một con đường thuận lợi cho mình, mục đích chính là để cô ta có thể tiếp cận với Trầm Ngọc Khanh.
Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào Trầm gia, còn lo không thể gặp được nam nhân như trích tiên kia hay sao?
Trầm Điền hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, lời nói mang theo chút ý tứ sâu xa: "Duyệt nhi, ta chờ tin tức tốt của con, ngày mai con đến Trầm gia một chuyến gặp ta, ta sẽ đem những gì mà gia chủ thích và không thích nói cho con biết, để trách con vô tình phạm phải sai lầm mà ngài ấy không thể tha thứ!"
Đường Duyệt nghiêm túc gật đầu, một khi có sự trợ giúp của sư phụ, cô ta hoàn toàn tin chắc nhất định có thể nắm được Trầm Ngọc Khanh trong tay!
____
Bắc Đẩu Bang.
Mộ Dung Bắc bế quan tu luyện trong mật thất yên tĩnh, hắn ta đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có một đám người trong bang không thèm gõ cửa đã xông vào, vừa mở miệng liền liên tục chất vấn.
"Bang chủ, Bắc Đẩu Bang chúng ta trong suốt bao nhiêu năm qua cực cực khổ khổ mới tích góp được sáu ngàn vạn lượng bạc dễ dàng lắm sao? Sao người lại giao hết tài sản của Bắc Đẩu Bang cho nữ nhân kia chứ?"
"Đúng vậy, người để nữ nhân kia làm bang chủ còn chưa tính, vậy mà còn đem hết tất cả của cải trong bang cho nữ nhân kia! Sản nghiệp của Bắc Đẩu Bang trước đó đều bị những thế lực khác chiếm đi hết phần lớn, tiền tài cũng mất đi khá nhiều, hiện giờ cũng chỉ còn lại có sáu ngàn vạn lượng, sao người còn đem giao hết cho nữ nhân kia?"
Đối mặt với sự chất vấn liên tục không ngừng nghỉ của đám người trước mặt, Mộ Dung Bắc hoàn toàn không hiểu gì cả, hiển nhiên là một chút cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Lời này của các ngươi là có ý gì?"
Cái gì gọi là hắn đem hết của cải cho Vân Lạc Phong?
"Bang chủ, người đừng gạt ta, hôm nay ở Hội Đấu Giá, nữ nhân kia một lần lấy ra sáu ngàn vạn lượng bạc, nếu không phải người cho cô ta thì cô ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...