Editor: QR2 – diendan
Thiếu nữ vô cùng kiên định, trên khuôn mặt xinh xắn là sự nghiêm túc.
Trừ khi nàng chết, nếu không nàng sẽ không để bất cứ kẻ nào xâm phạm Vân gia!
“Nhị thúc, người có muốn quay về gặp gia gia rồi mới đi hay không?” Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Không cần.” Vân Thanh Nhã lắc đầu: “Nếu như cho gia gia biết, ta cũng đừng hòng rời đi.”
Không có người nào hiểu rõ tính cách của lão gia tử hơn hắn! Nếu để phụ thân biết hắn muốn đi đến chỗ như Vô Hồi chi sâm, chắc chắn ông sẽ tuyệt đối không để cho hắn đi!
Nghĩ như vậy, Vân Thanh Nhã dừng một chút: “Tiểu Phong nhi, ngày mai ta sẽ xuất phát đi Vô Hồi chi sâm trước, các ngươi về Vân gia trước chờ ta, khoan hãy động đến những người ở Y Thành, chờ ta trở lại.”
Thù với Y Thành, hắn muốn tự tay báo! Như thế, mới có thể giải trừ nhiều năm thống khổ của mình.
“Được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ của Vân Thanh Nhã rất giống suy nghĩ của nàng. Nếu nàng phải chịu thương tổn nhiều năm như vậy, nàng cũng không hy vọng người khác ra mặt vì mình, mà muốn dựa vào chính đôi tay của mình đi báo thù!
“Thời gian cũng không còn sớm, con đi về nghỉ ngơi trước, hai người cứ từ từ tán gẫu.”
Vân Lạc Phong nhếch môi cười, thật thức thời xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người, tin rằng tối nay bọn họ sẽ có rất nhiều lời muốn nói…
Giờ phút này, trong đầu nàng hiện ra dung nhan lãnh khốc của Vân Tiêu, cũng không biết người kia gần đây như thế nào, đã rời khỏi bí cảnh hay chưa?
Nhưng mà nàng tin tưởng không bao lâu nữa Vân Tiêu sẽ trở về tìm nàng…
…
Long Nguyên Quốc.
Trong đại sảnh của phủ Tướng quân.
Vân lão gia tử đau đầu nhìn sính lễ để đầy trong đại sảnh, xoa huyệt thái dương, trầm thấp nói: “Còn chưa tra ra lai lịch của sính lễ này sao?”
Diệp Linh lắc đầu: “Ta đã sai người của Lạc Phong các đi điều tra nhưng mà cuối cùng vẫn không tra ra sính lễ này là do ai đưa tới! Cho nên, ta cũng không biết là ai muốn cầu hôn chủ tử.”
“Haiz…” Lão nhân bất đắc dĩ thở dài: “Thật đúng là sóng trước chưa xong sóng sau lại tới, cũng không biết Phong nhi khi nào mới trở về.”
Đúng lúc lão gia tử vừa nói xong lời này, một người gia đinh vội vàng từ ngoài cửa đi vào, vô cùng cung kính bẩm báo: “Gia chủ, đại tiểu thư và Ninh Hân cô nương đã trở lại.”
“Cái gì?”
Lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, trên dung nhan già nua là sự vui sướng: “Hài tử Ninh Hân kia không có việc gì? Chuyện này thật sự quá tốt! Đi, chúng ta đi đón Phong nhi!”
Nói xong, ông đứng dậy định đi ra ngoài cửa nhưng mà mới chớp mắt một cái đã thấy hai thiếu nữ bước qua ngạch cửa đi vào.
Trong đó có một thiếu nữ mặc bạch y, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành nở nụ cười tà mị, đôi mắt đen nhánh mắt nhìn chằm chằm lão gia tử không chớp mắt.
Một thiếu nữ khác dung mạo tú lệ, khí chất đoan trang, nàng điềm tĩnh đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười.
“Các con đã trở lại?”
Lão gia tử dừng bước, lẳng lặng nhìn hai người đi vào phủ tướng quân, một lúc sau mới thốt ra một câu như vậy.
“Đúng rồi, Thanh Nhã đâu?”
Không nhìn thấy bóng dáng Vân Thanh Nhã đâu, lão gia tử giật mình, cau mày, hỏi.
“Nhị thúc ra ngoài rèn luyện, có lẽ một thời gian nữa mới có thể trở về.” Vân Lạc Phong cười nhạt.
Nàng không nói chính xác chỗ Vân Thanh Nhã đến để tránh làm lão gia tử lo lắng. Nếu biết nhi tử của mình đi đến chỗ nguy hiểm như thế, có lẽ từ nay về sau ông cũng không thể ngủ ngon.
“Ra ngoài rèn luyện?” Vân lão gia tử sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi nhiều như nàng nghĩ, chân mày nhíu chặt của ông dần dần nới lỏng: “Phong nhi, con trở về thật đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...