Editor: Tiểu Ly Ly.
Ý tứ chính là, nếu Lâm Nhược Bạch có một chút tổn thất, người nhà của nàng yêu thương nữ nhi như mạng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu gia.
Nhưng tới trong tai của Tiêu Lâm, liền biến thành, nếu Lâm Nhược Bạch có thiếu một cộng lông tơ, Ngụy Liên Thành tất nhiên không nhẹ nhàng tha cho hắn.
“Ngụy Liên Thành, ngươi dung túng nha đầu này như thế, sau này nàng nhất định sẽ càng thêm trở nên vô pháp vô thiên, lúc đó, sẽ tạo thành hậu quả không có cách nào bù đắp lại, Ngụy gia ngươi cũng sẽ bởi vậy mà bị nàng liên lụy, cho nên, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ!”
Tiêu Lâm cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói.
Ngụy Liên Thành thấy lời nói của mình không có bất kỳ tác dụng nào, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không hề để ý tới giãy giụa của Tiêu Lâm, tầm mắt chậm rãi nhìn Lâm Nhược Bạch đang đứng một bên.
“Tiểu tổ tông, ngươi bắt đầu đi, yên tâm, có ta ấn hắn, ngay cả động hắn cũng không thể động đậy.”
Khóe môi Lâm Nhược Bạch giơ lên nụ cười ngây thơ trong sáng, mắt to tỏa ra ánh sáng lộng lẫy: “Râu của lão nhân này tương đối ngắn, nhưng mà, đã thật lâu ta không có chơi đốt râu, cho nên cũng có thể lấy của hắn chơi một chút.”
Ai bảo tên hỗn đản này dám mở miệng nhục nhã sư phụ!
Sư phụ là người tôn trọng phụ thân nàng, không có người nào có tư cách nhục nhã người!
Phốc!
Ngọn lửa trong tay Lâm Nhược Bạch lại lần nữa nhảy vọt về phía Tiêu Lâm, khiến một thân quần áo của hắn cũng bị đốt lên, chỉ là ngọn lửa này giống như mọc ra đôi mắt, chỉ là đốt cháy râu và quần áo của hắn.
Không cần tới một khắc, cằm Tiêu Lâm trở nên trụi lủi, quần áo cũng trở thành tro tàn phiêu tán ở bên trong không khí, hắn xích - lỏa, trên thân thể lộ ra da thịt có vẻ cực kỳ lỏng, giống như vỏ của một cái cây già.
“Ngụy lão đầu, quăng lão đầu này quăng ra ngoài cho ta! Ta muốn cho hắn mất hết mặt mũi!”
Lâm Nhược Bạch cao ngạo giơ lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong giọng nói mềm mại mang theo kiên quyết.
“Được.”
Phịch một tiếng, Ngụy lão đầu vừa đáp ứng xong, liền khiêng Tiêu Lâm lên một phen, hung hăng ném thân hình hắn ra ngoài cửa.
Tiêu gia ở phía ngoài cửa đường phố, người đến người đi, đều không có ai chú ý tới Tiêu Lâm bị ném ra, cho đến kia một giọng trầm vang lên lúc sau, mọi người mới vừa rồi chuyển ánh mắt qua, kinh ngạc ngóng nhìn Tiêu Lâm bị thêu đốt hết quần áo nằm ở trên đường phố……
“Này…… Này không phải gia chủ Tiêu gia sao? Hắn sao trở nên chật vật như thế?”
“Không biết, cảm giác hình như hắn là bị người đạp ra ngoài cửa, nhưng mà, sao quần áo và râu của hắn đều không thấy?”
Mọi người nghị luận sôi nổi, một tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, làm Tiêu Lâm xấu hổ đến hận không thể tìm cái khe đất chui vào, cùng lúc đó, trong lòng hắn hận Ngụy lão gia tử đã lên tới đỉnh điểm, khuôn mặt già nua lộ vẻ dự tợn
“Ngụy Liên Thành, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
Ở trước công chúng bị người nhục nhã như thế, hắn có thể nào không ghi hận? Đặc biệt là, Tiêu Lâm vốn dĩ là người có thù tất báo.
Ngụy Liên Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn Tiêu Lâm một cái, hắn mỉm cười nhìn phía Lâm Nhược Bạch, nói: “Tiểu tổ tông, chơi đủ rồi sao? Nếu là không đủ nói, ta lại khống chế hắn, cho ngươi tiếp tục chơi?”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Người trở về đi.”
“Vậy ngươi……”
Ngụy Liên Thành sửng sốt một chút, hắn nói còn chưa có nói xong, liền bị giọng nói mềm mại của thiếu nữ kia đánh gãy.
“Sư phụ ở đâu con liền ở đó.”
Nghe vậy, Ngụy Liên Thành nhíu mày, nếu nói lúc ban đầu hắn còn yên tâm lưu lại nha đầu này tại Tiêu gia, nhưng bọn họ làm ra chuyện này với Tiêu Lâm, ai có thể đủ đảm bảo trong lòng Tiêu Lâm sẽ không sinh hận ý?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...