Editor: Kim Phượng
“Tiểu nha đầu, ngày nào đó nếu cháu muốn học y, nhất định phải tới tìm ta, lúc nào ta cũng có thể dạy cháu y thuật.”
Tiểu lão đầu cười tủm tỉm, ông nhìn nhìn sắc trời, do dự nói: “Hiện tại không còn sớm, nếu cháu muốn đi linh vực, vậy theo ta đi đi.”
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nàng không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, mới vừa rồi còn vì nghĩ biện pháp tiến vào linh vực mà ưu sầu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có người tự động đưa tới cửa……
Bên trong Vân lĩnh, một tòa thành sừng sững tại đây, hai thị vệ mặc giáp sắt đứng hai bên cửa giống như tượng điêu khắc gió thổi bất động.
“Đứng lại!”
Hai gã thị vệ nhìn thấy tiểu lão đầu và Vân Lạc Phong chậm rãi mà đến, lập tức chắn ở trước mặt bọn h, lạnh lùng nói: “Thỉnh đưa ra lệnh thông hành.”
Tiểu lão đầu thong thả đưa tay vào vạt áo, nhưng tay ông tìm ở vạt áo nửa ngày cũng không có móc ra được thứ gì.
“Ngươi rốt cuộc có lệnh thông hành hay không?” Hai gã thị vệ nhìn thấy bộ dáng của lão giả, tức khắc có chút không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không tốt.
Biểu tình kia giống như là đang nói nếu không có lệnh thông hành thì mau cút đi, đừng làm trở ngại bọn họ thi hành công vụ.
“Kỳ quái, lệnh bài của ta đâu rồi?” Thần sắc lão nhân có chút nôn nóng, “Ta rõ ràng mang ở trên người, lại vì sao tìm không thấy? Chẳng lẽ trên đường không cẩn thận bị ta đánh mất rồi?”
Thật là mất hết mặt mũi rồi!
Nghĩ đến Vân Lạc Phong đứng ở bên cạnh mình, sắc mặt lão nhân đỏ lên, biểu tình cũng có chút ngượng ngùng.
“Hừ!” Thị vệ trào phúng cong cong khóe môi, “Loại người muốn lẫn vào linh vực giống ngươi ta đã thấy quá nhiều, đừng tưởng rằng ngươi tìm cái cớ này ta liền cho ngươi đi vào, ta nói cho ngươi biết, không có lệnh thông hành, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào linh vực một bước!”
Thông qua cánh cửa này là có thể tới linh vực, mà bởi vì trong linh vực có được vô số trân tài dị bảo, vì vậy xác thật có rất nhiều người muốn lẫn vào linh vực này!
Chỉ là đáng tiếc, người không có lệnh thông hành là không thể tiến vào linh vực này một bước!
Tiểu lão đầu gắt gao cau mày, sắc mặt có chút khó coi, rốt cuộc dựa vào địa vị của ông ở đại lục còn chưa từng bị người châm chọc như vậy!
“Các ngươi có biết ta là ai hay không?” Tiểu lão đầu tức giận hừ một tiếng, “Ta được người linh vực các ngươi mời đến chữa bệnh, nếu trì hoãn ngươi có chịu trách nhiệm nổi không? Huống chi, ta không phải không có lệnh thông hành, chỉ là đột nhiên tìm không thấy mà thôi.”
Những năm gần đây, ông đến nơi nào mà không được đối xử tất cung tất kính đâu? Loại chặn trước cửa này vẫn là lần đầu tiên gặp! Nếu không phải sợ dọa đến Vân Lạc Phong, ông đã sớm ra tay với đám ngu xuẩn có mắt không thấy Thái Sơn này!
“Ta mặc kệ ngươi là ai, không có lệnh thông hành, ai cũng không được phép tiến vào linh vực một bước!”
Thị vệ cao ngạo nâng lên cằm, ánh mắt khinh miệt, nghiễm nhiên không có để tiểu lão đầu này vào mắt.
Đang lúc tiểu lão đầu muốn tức giận thì sau lưng truyền đến một trận vó ngựa, hướng về phía cửa linh vực mà đến.
Ông nhíu mày nhìn một đám người đạp bụi đất mà đến, thực mau liền chuyển ánh mắt qua……
Trong những người đó, dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi mặt mày anh tuấn, ngũ quan của hắn rất là tinh xảo, tựa như điêu khắc mà thành, mô mỏng khẽ mím mang theo một độ cong thanh lãnh, một đôi mắt lạnh lẽo không hề có độ ấm.
Tuy nói Vân Thanh Nhã cũng là nam tử thanh lãnh nhưng trong sự thanh lãnh của hắn lộ ra ấm áp, không giống người trước mắt, một thân hàn khí nghiêm nghị.
“Tiêu công tử.”
Hai gã thị vệ thấy nam tử trẻ tuổi tiến đến, mắt sáng một chút, cung cung kính kính nói: “Ngài đã trở lại?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...