Editor: Kim Phượng
Thân mình Lăng Dao run lên, đối mặt với gia hỏa khủng bố trước mắt này, nàng không dám có bất luận dấu diếm nào, cắn chặt môi nói: “Ta đến từ Lăng gia của Linh vực, hắn là người của Tiêu gia.”
“Mục đích các ngươi tới nơi này là gì?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày.
Dựa vào thân phận của nàng không tiện dò hỏi những việc này, hiện giờ nàng giả mạo thành người của Bạch gia cũng là thời điểm làm rõ ràng mục đích bọn họ tới nơi này.
“Ta……” Cả người Lăng Dao trần truồng, dưới không khí hơi lạnh không tự chủ được đánh cái rùng mình, “Tiêu gia tới nơi này…… Là vì tìm phế vật mười mấy năm trước bị trục xuất khỏi gia tộc!”
Phế vật?
Ánh mắt của Vân Lạc Phong càng thêm lạnh lẽo, nàng không cần nghĩ cũng biết phế vật trong miệng Lăng Dao là Vân Tiêu.
Xem ra những người Tiêu gia còn không biết Quỷ Đế là Vân Tiêu, nếu không sẽ không lấy thái độ như thế đối xử với hắn.
“Ngươi không phải người của Tiêu gia." Vân Lạc Phong dừng một chút, “Mục đích ngươi tới nơi này lại là vì cái gì?”
Vừa nghe đến lời này, Lăng Dao tựa hồ quên mất sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét: “Phế vật Tiêu gia kia cùng ta có hôn ước, nhưng người ta yêu chính là Tiêu Ngọc Thanh đệ nhất thiên tài Tiêu gia, ta tới nơi này chính là vì từ hôn với phế vật kia! Hơn nữa phải lấy về tín vật đính hôn.”
“Tín vật đính hôn? Đó là thứ gì?” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày.
“Là một khối ngọc bội có khắc chữ Lăng, Lăng Dao không rõ vì sao Vân Lạc Phong phải hỏi chuyện này, nhưng nàng vẫn run rẩy trả lời, “Ngọc bội kia là gia gia ta giao cho mẫu thân hắn, lúc hắn rời khỏi Tiêu gia, mẫu thân hắn lại đưa tín vật cho hắn, mục đích của ta chính là phải lấy về khối ngọc bội này, loại phế vật này căn bản không có tư cách giữ nó.”
Chỉ cần tưởng tượng đến ngọc bội nhà mình bị một cái phế vật cầm trong tay, trong lòng nàng liền tràn đầy chán ghét!
Bốp!
Đúng lúc này cái roi kia lại quất lên người nàng, nàng đau đớn hít một ngụm khí.
“Chuyện ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi, vì cái gì ngươi vẫn không buông tha ta?”
Nàng phẫn nộ rống lớn một tiếng, cả người đều run rẩy không thôi, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất và oán giận.
Lăng Dao đương nhiên không biết, chính lời nói của ả hoàn toàn trêu chọc Vân Lạc Phong!
Vân Tiêu của nàng ưu tú như vậy, có thể nào bị những người này nhục nhã? Mà nhìn đến ánh mắt ghét bỏ này của bọn họ, nàng cũng có thể tưởng tượng được năm đó Vân Tiêu ở Vân gia bị đối xử như thế nào.
“Tên biến thái!”
Lại một roi quất xuống, Lăng Dao cũng không rảnh lo ngượng ngùng, buông bàn tay che lại bộ vị riêng tư, nâng lên cánh tay đón lấy cây roi.
Bốp!
Roi dừng ở trên cánh tay, đau đớn nóng rát, Lăng Dao đau đến nước mắt đều chảy ra, một đôi mắt ngập nước hàm chứa oán hận.
“Ta thề sau khi trở về ta sẽ nói chuyện này cho gia gia ta, để ông đi diệt Bạch gia các ngươi!”
Một câu cuối cùng này, Lăng Dao dùng hết toàn lực rống lên, trong lòng phẫn nộ làm dung nhan nàng tràn ngập dữ tợn, ánh mắt như chủy thủ sắc bén, hung hăng trừng mắt Vân Lạc Phong.
“Ha hả!” Vân Lạc Phong cười nhẹ hai tiếng, trong lời nói của nàng tràn ngập tùy tiện, “Người khác sợ người Linh vực các ngươi, nhưng Bạch gia ta không sợ các ngươi! Có bản lĩnh ngươi khiến cho người Linh vực tới công kích Bạch gia đi.”
Một câu này, nàng nói ra ý tưởng chân thật nhất trong lòng ra.
Hai hổ tranh chấp, tất có một bên bị thương.
Nàng chỉ cần xem diễn là đủ rồi.
“Ngươi chờ!” Lăng Dao tức giận cả người run rẩy, “Ta nhất định sẽ không buông tha Bạch gia các ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...