Editor: Kim Phượng
Nguyên nhân chính là vì nàng là chất nữ của ngươi! Cho nên người Vân gia các ngươi đều nhất định phải chết!
Lòng Vân Thanh Nhã dần dần chìm vào đáy vực, gắt gao nắm nắm tay.
Đột nhiên, một bàn tay dừng ở trên nắm tay hắn, nhẹ nhàng bao bọc lấy nắm tay run rẩy của hắn.
“Nhị thúc, cháu sẽ không để người lại chịu khổ như mười năm trước.”
Mắt đen của thiếu nữ một mảnh sáng rực, kiên định mà tự tin.
Rồi sau đó, con ngươi nàng nghiêng nghiêng nhìn lão giả đứng ở trong hư không: “Lúc này đây, xác thật là ta bất cẩn! Nhưng muốn giết ta nhất định phải làm tốt chuẩn bị để ta cắn ngược lại một cái!”
“Tiểu nha đầu, quá mức với càn rỡ cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Tiếng nói của lão nhân già nua mà khàn khàn, tựa như có người dùng móng tay cào nhẹ ở trên bàn, nghe vào tai thực không thoải mái.
“Nhị thúc, người đến bên cạnh gia gia đi!” Sắc mặt Vân Lạc Phong dần dần ngưng trọng lên, “Diệp Linh, ngươi và các thành viên khác của quân đoàn liều chết bảo vệ bọn họ! Tuyệt đối không thể để gia gia và nhị thúc của ta chịu một chút thương tổn!”
Đối mặt với Thiên Linh Giả, nàng không dám có một chút khinh thường nào, rốt cuộc cùng loại cường giả cấp bậc này chiến đấu, hơi không cẩn thận liền sẽ táng thân tại đây.
Lúc này, nàng cần thiết vực dậy toàn bộ tinh thần để đối mặt với trận chiến này!
“Chủ tử, người yên tâm, cho dù ta chết cũng sẽ không để tướng quân và nhị gia chịu bất luận thương tổn nào.”
Thần sắc Diệp Linh kiên định, trịnh trọng bảo đảm.
“Vân nha đầu." Lão nhân thấp thấp cười nói, “Ngươi làm như vậy không có bất luận tác dụng gì, chờ sau khi giết ngươi thì mỗi một người của Vân gia đều trốn không thoát.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong một mình tiến lên, “Chỉ sợ đến lúc đó không thể như ngươi mong muốn.”
Nàng chỉ cần kéo dài thời gian!
Trước khi Vân Tiêu rời khỏi đã nói với nàng, ngày hôm sau hắn nhất định sẽ quay lại Vân gia.
Mà nàng chỉ cần kiên trì đến khi Vân Tiêu về nhà là đủ rồi!
“Ta vừa rồi đã nói, quá mức càn rỡ không phải chuyện gì tốt.”
Trong hư không, lão nhân khẽ hừ một tiếng, thân mình giống như một làn khói trắng, thực mau liền bay tới trước mặt Vân Lạc Phong——
Tốc độ của hắn rất nhanh! Nhanh đến làm người ta đều thấy không rõ động tác của hắn, bàn tay mềm mại cũng đã tới trước mặt Vân Lạc Phong……
Ầm!
Thần sắc của Vân Lạc Phong chợt tắt, nghênh đón công kích của lão giả, tức khắc nàng cảm giác được một cổ linh lực cường đại thông qua bàn tay truyền tới lục phủ ngũ tạng của nàng.
Mũi chân của Vân Lạc Phong gắt gao bấu vào mặt đất, giống như là mọc rễ vững chắc trên mặt đất, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa trào ra cũng bị nàng nuốt xuống, bên môi gợi lên một tia cười nhạt.
“Lực lượng của Thiên Linh Giả cũng chỉ như thế.”
“Hả?” Lão nhân thật sự không nghĩ tới khí lực của Vân Lạc Phong cường đại như vậy, không khỏi giật mình, “Tiểu nha đầu, ta thật đúng là xem thường ngươi, nha đầu giống như ngươi vậy tuyệt đối không thể tiếp tục trưởng thành nữa, bằng không Y Thành ta sớm muộn gì cũng sẽ hủy ở trong tay của ngươi.”
Lúc này đây, lão giả không dùng bàn tay mềm mại đánh về phía Vân Lạc Phong nữa, mà là nắm chặt thành quyền, một thân khí thế che trời lấp đất bắt đầu khởi động mà ra.
Sắc mặt Vân Lạc Phong ngưng trọng, con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm động tác của lão nhân.
Rồi sau đó, lão giả rốt cuộc cũng ra tay lần nữa……
Đối mặt với nắm tay nghiêm túc của lão nhân, thân mình Vân Lạc Phong nghiêng sang bên cạnh, tránh được nguy hiểm, cùng lúc đó quyền của hắn từ bên eo lại lần nữa đánh úp lại, gần ngay trước mắt.
Ầm!
Một quyền đánh lên eo của Vân Lạc Phong, thân thể của nàng nhanh chóng bay ra xa mấy mét, máu tươi từ khóe miệng trào ra, dung nhan tuyệt sắc tái nhợt như tờ giấy.
“Tiểu Phong nhi!”
Vân Lạc và Vân Thanh Nhã đại kinh thất sắc, không màng sự ngăn trở của mọi người trong quân đoàn, bước nhanh đi đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...