Editor: Kim Phượng
Con ngươi màu đen của Vân Tiêu không chớp mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Lúc ta tới tìm nàng có nói qua một câu, cảm giác ở cạnh nàng làm ta thực thư thái, những lời này ta không lừa gạt nàng, chỉ cần đứng ở bên cạnh nàng, cả người ta đều sảng khoái.”
Từ sau khi tu luyện Thiên Linh công quyết, linh hồn của hắn thường xuyên sinh ra một loại đau đớn như bị xé rách nhưng chỉ cần đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn liền cảm nhận được thân thể và linh hồn của mình đều được một linh lực ấm áp vây quanh, vô cùng sảng khoái.
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Ta không biết ta còn có loại năng lực này?”
Ngày đó, Vân Tiêu xác thật đã nói câu này, nàng lại không có để ý, nói vậy tiểu gia hoả Tiểu Mạch kia nghe hiểu ý tứ của hắn lại không có nói cho nàng.
“Vân Tiêu, đây là nguyên nhân ngươi tới Vân gia tìm ta.”
Vân Tiêu thành thật gật gật đầu: “Ngay từ đầu xác thật như thế.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ……” Hắn dừng một chút, nói, “Ta muốn chịu trách nhiệm với nàng.”
Nếu nàng không muốn chịu trách nhiệm với ta, ta đây tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng, cả đời này nàng cũng chạy không thoát ta dây dưa.
Giọng nói của nam nhân mang theo kiên định và chân thành tha thiết làm trái tim Vân Lạc Phong bỗng nhiên run rẩy một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú nam tử đứng ở trước mặt mình: “Vân Tiêu, mặc kệ ngày sau ngươi ở nơi nào, chờ lần sau ngươi đột phá Thiên Linh công quyết thì tới Vân gia tìm ta.”
Vân Tiêu không rõ ý nghĩa trong lời nói này của Vân Lạc Phong, khẽ nhíu mày: “Ta sẽ không rời khỏi nơi này, nơi nào có nàng mới là nhà của ta.”
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười cười: “Vân Tiêu, ngươi không thể nào cả đời một tấc cũng không rời ta, chắc chắn ngươi sẽ có chuyện của ngươi mà tạm thời rời khỏi ta, nhưng mặc kệ ngươi vì chuyện gì mà rời khỏi, chỉ cần ngươi sắp sửa đột phá, nhất định phải trở lại bên cạnh ta, ta có thể giúp ngươi trị liệu chứng điên cuồng.”
Cả đời này, có thể gặp được nam nhân ngốc như Vân Tiêu vậy, nàng còn có lý do gì không quý trọng hắn?
Nếu vì để Vân Tiêu không tự thương tổn bản thân, nàng cam nguyện (*) song tu với hắn.
(*):Cam tâm tình nguyện.
“Được.”
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: “Ta tin nàng.”
Chỉ cần là lời nàng nói hắn đều sẽ tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ!
Mặc dù một ngày nào đó nàng đút cho hắn một chén độc dược, chỉ cần nàng nói một câu đây không phải độc dược, hắn cũng sẽ không chút do dự uống vào.
“Vân Tiêu, về chuyện ngươi lừa gạt ta, ta sẽ không so đo với ngươi.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo lại hai tròng mắt, “Nhưng nếu ngươi còn có chuyện gì lén gạt ta, bây giờ ngươi có thể nói ra.”
Nghe được lời này, Vân Tiêu trầm mặc, thật lâu sau hắn mới nói.
“Kỳ thật ta cũng không phải là một cô nhi, cha mẹ ta còn ở nhân thế, chỉ là ta từ nhỏ đã rời khỏi bọn họ mà thôi.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong xuất hiện một tia trịnh trọng: “Tiếp tục nói.”
“Từ nhỏ ta là một phế vật, không thể tu luyện, bởi vậy lúc ta bảy tuổi bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn tước đoạt họ Tiêu, xoá tên khỏi gia tộc, chữ Tiêu này —— là mẫu thân ta đặt cho ta trước khi ta đi.”
Nam nhân nói làm trong lòng Vân Lạc Phong sinh ra một trận áp lực, khó trách lúc trước nàng hỏi họ của Vân Tiêu, hắn chỉ nói tên mình một chữ Tiêu, không có họ.
Hoá ra hắn còn có quá khứ như vậy.
“Vân Tiêu, vậy ngươi vì cái gì lại bị ném vào Vô Hồi chi sâm? Là ai ném ngươi vào loại địa phương này?”
“Là nữ nhân của phụ thân ta!” Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, “Mẫu thân của ta sinh ra hèn mọn nhưng thiên phú xuất chúng! Bởi vậy, hắn nhìn trúng mẫu thân của ta, cho rằng lấy thiên phú của mẫu thân ta thì sinh ra đời sau mới có thể càng thêm thiên tài, nhưng ai biết ta lại là phế vật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...