Editor: Kim Phượng
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Trong khuê các của thiếu nữ, hương thơm hợp lòng người, rèm trắng như tuyết tung bay theo gió giống như một bàn tay mềm mại khẽ chạm lên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Nam nhân đứng ở sau lưng nàng, mắt đen lãnh khốc nhìn thẳng thiếu nữ đứng ở phía trước: “Ta tới Vân gia không có bất luận mục đích nào.”
Hắn tới nơi này chỉ vì nàng!
Lúc nói lời này sắc mặt nam nhân trước sau như một vẫn không cảm xúc, nhưng đáy mắt hắn loé lên sự khẩn trương đã bán đứng cảm xúc trong lòng hắn.
Hắn đang sợ!
Sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm hắn, nếu hiểu lầm hắn, hắn không biết nên dùng cái gì để vãn hồi sự tin tưởng của nàng.
“Rồi sao?”
Giọng nói của thiếu nữ không nóng không lạnh, nghe không ra bất luận cảm xúc nào, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Vân Tiêu giật mình, đột nhiên hắn bước đến trước mặt thiếu nữ, mạnh mẽ kéo nàng vào trong ngực, dùng sức gắt gao ôm nàng, lẳng lặng nhìn thiếu nữ được hắn ôm vào trong ngực.
Thiếu nữ không có bất luận hành động nào, tùy ý để Vân Tiêu ôm lấy nàng, mà Vân Lạc Phong như vậy làm trong lòng hắn càng thêm khẩn trương.
“Tin tưởng ta, ta sẽ không làm ra bất luận chuyện nào thương tổn nàng! Quỷ Đế chỉ là tên người ngoài gọi ta, ở Vân gia không có Quỷ Đế, chỉ có Vân Tiêu.”
Ở Vân gia, không có Quỷ Đế, chỉ có Vân Tiêu.
Trong lòng Vân Lạc Phong có một dòng nước ấm chảy xuôi qua, tay nàng nhẹ nhàng đẩy nam tử ôm lấy nàng ra, ngẩng đầu nhìn dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ trước mặt này: “Vân Tiêu, lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi thân bị trọng thương, từ trên tường té xuống, ta muốn biết cường đại như ngươi tại sao ngày đó lại thân chịu trọng thương?”
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, trả lời: “Công pháp ta luyện có chút đặc thù, thương tích ngày đó là khi ta luyện công lâm vào trạng thái điên cuồng tự làm mình bị thương! Chờ ta tỉnh thần lại thì thân đã chịu trọng thương, hơn nữa có rất nhiều người muốn cướp đoạt công pháp của ta, vì không để cho những người đó biết được nơi ta ở, sau mỗi lần luyện công ta đều sẽ đổi nơi, ai ngờ ngày đó làm mình bị thương quá nặng, vừa định rời khỏi liền hôn mê bất tỉnh.”
“Công pháp?”
Vân Lạc Phong khẽ cau mày: “Ngươi luyện công pháp gì?”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, thành thật nói: “Ta luyện tập công pháp tên là Thiên Linh công quyết!”
“Thiên Linh công quyết?”
Đang lúc Vân Lạc Phong chần chờ, trong linh hồn của nàng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Mạch.
“Chủ nhân, ta biết Thiên Linh công quyết, không nghĩ tới vận khí của Vân Tiêu tốt như thế, lại được đến Thiên Linh công quyết, hơn nữa Thiên Linh công quyết cũng là công pháp thích hợp nhất cho linh thực thể tu luyện, chỉ là mỗi lần đột phá một tầng của Thiên Linh công quyết, tu vi của hắn tăng lên đồng thời cũng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn là lục thân không nhận, ngay cả bản thân cũng sẽ tự gây thương tổn!”
Tiểu Mạch vừa dứt lời, lòng Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống.
“Có biện pháp giải quyết không?”
Vân Lạc Phong không hề chú ý tới lúc chính mình hỏi chuyện này, mắt tiểu gia hoả trong không gian thần điển sáng lên một chút.
“Có, đương nhiên là có, lần sau lúc Vân Tiêu đột phá, chủ nhân người liền cùng hắn song tu, chỉ cần cùng người song tu, chứng điên cuồng của hắn sẽ không phát tác.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve cằm, cũng không có trả lời Tiểu Mạch, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Vân Tiêu: “Vậy ngươi tới Vân gia vì cái gì? Chỉ bởi vì ta đã cứu ngươi, thấy qua dung nhan sau mặt nạ của ngươi, ngươi liền bắt ta phụ trách sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...