Editor: Kim Phượng
Thân mình Mộ Vô Song run lên, nàng nhìn hai người Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Sâm ngã trên mặt đất, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ: “Không, ta không muốn chết! Ta muốn tồn tại!”
Con kiến còn biết sống tạm bợ, huống chi là Mộ Vô Song tham sống sợ chết? Cho nên bảo loại người như nàng tự sát là tuyệt đối không thể!
“Ta đã cho ngươi lựa chọn.” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói, “Cho nên sau này dù ngươi muốn tự sát cũng tự sát không được, Mộ Thân, nàng ta giao cho ngươi tới hầu hạ, tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Mộ Thân?
Nghe được lời này, ánh mắt Mộ Vô Song xuất hiện một tia kinh ngạc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi về phía nàng.
Sắc mặt thiếu niên rất là bình tĩnh, đã không còn bản sắc ăn chơi trác táng thường có, một đôi con ngươi đựng đầy hận ý thật sâu, cười lạnh nhìn Mộ Vô Song đang ngây người: “Mộ Vô Song, ngươi hẳn sẽ không nghĩ tới ngươi lại có một ngày như vậy, ha ha ha.”
Lúc trước, Mộ Vô Song cao cao tại thượng, không để mọi người ở trong lòng kia hiện giờ lại chỉ có thể buông bỏ tư thái mà hèn mọn xin tha ở chỗ này.
Lại nói tiếp, thật đúng là buồn cười.
“Mộ Thân!” Mộ Vô Song ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên xuất hiện ở trước mặt, “Tại sao lại là ngươi? Là ngươi đưa bọn Vân Lạc Phong đến?”
Mộ Thân gợi lên khóe môi, trào phúng cười: “Không sai.”
Hai chữ này hoàn toàn làm Mộ Vô Song lâm vào trong điên cuồng, dung nhan nàng vặn vẹo, phẫn hận quát lớn: “Mộ Thân, ngươi là phản đồ phản bội Mộ gia, ngươi sẽ không chết tử tế được!”
Nếu không phải Vân Lạc Phong đột nhiên xuất hiện tại đây, nói không chừng nàng đã sớm rời khỏi với hai người Thiên gia rồi, mặc dù tiến vào Thiên gia làm dược nhân, cũng đỡ hơn rơi vào tay Vân Lạc Phong.
Rốt cuộc, thân là dược nhân, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng liền có thể đạp Thiên Kha dưới chân, còn thay thế ả ta!
Nhưng hiện tại tất cả lí tưởng vĩ đại của nàng đều tan biến, hết thảy đều bởi vì tên phản đồ Mộ Thân này.
“Phản đồ?” Mộ Thân cười lạnh một tiếng, “Ta xác thật là phản đồ của Mộ gia nhưng ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào! Gia gia yêu thương ngươi như thế, từ nhỏ đến lớn tất cả thứ tốt đều cho ngươi, ngươi lại không màng chết sống của ông ấy! Chẳng lẽ ngươi không phải phản đồ sao?”
Giọng nói của thiếu niên chữ chữ tru tâm, làm trái tim Mộ Vô Song đều kịch liệt run rẩy lên.
Đột nhiên, nàng bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Mộ Thân, đôi tay ôm chặt lấy đùi hắn, cầu xin: “Mộ Thân, cầu xin ngươi buông tha ta đi, nể mặt chúng ta là người thân, ngươi buông tha ta lúc này, sau này ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa hồi báo cho ngươi.”
Mộ Thân hơi hơi nhắm lại hai tròng mắt rồi mở mắt ra, hận ý trong mắt biến thành châm chọc: “Mộ Vô Song, ngươi hại chết muội muội ruột thịt của ta, chỉ bằng điểm này cũng đủ để ta trả thù ngươi!”
Nghe được lời này, tay Mộ Vô Song dần dần buông lỏng, thân mình mềm mại ngã trên mặt đất, trên sắc mặt xám trắng tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng biết, lúc này đây, chính mình khẳng định là xong đời!
“Chủ tử.” Mộ Thân nhìn Mộ Vô Song, xoay người đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cung kính củng củng nắm tay, “Đa tạ người cho ta cơ hội lần này chính tay đâm kẻ thù, từ nay về sau mạng của Mộ Thân này chính là của người! Cũng chỉ có người mới có thể lấy đi sinh mạng của ta!”
Hắn không hề gọi Vân Lạc Phong là thần y, cũng không phải là Vân cô nương, mà trực tiếp gọi nàng là chủ tử, ngụ ý rất là sáng tỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...