Editor: QR2
Nghe vậy, Vân Lạc Phong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tiểu lão đầu: “Ngươi cũng đã hơn năm mươi rồi mà không có nữ nhân nào thích, là do trí thông minh có vấn đề hay thân thể ngươi không được?”
Lúc bắt đầu, tiểu lão đầu còn không rõ lời Vân Lạc Phong nói có nghĩa gì, chờ hắn cân nhắc nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt già nua vì tức giận mà trở nên xanh mét.
“Ai nói thân thể lão phu không được? Không! Không đúng, mặc kệ là thân thể hay là chỉ số thông minh của lão phu đều rất tốt! Nếu không phải mấy chục năm trước đám khốn khiếp muốn ép ta thú người ta không yêu, làm cho người ta yêu sâu đậm hiểu lầm, ta cũng không thể nào nhiều năm như vậy vẫn không thú thê.”
Nếu không có đám đám khốn khiếp kia, hắn đã sớm thú thê sinh hài tử!
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, không trở về gia tộc.
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Mặc kệ ngươi đưa ra điều kiện thế nào, buổi trưa ngày mai đến Vân gia mua linh trà, ai cũng đều không thể lấy được linh trà trước thời hạn từ trong tay ta! Khinh Yên, chúng ta đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên cung kính lên tiếng, bước nhanh đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Ở cửa trà lâu, tiểu lão đầu nhìn bóng dáng một chủ một tớ đang rời đi, trong đôi mắt lướt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
“Thần y đại nhân, thì ra ngài thật sự tới Long Nguyên Quốc.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới làm tiểu lão đầu phục hồi lại tinh thần, cau mày nhìn nữ tử áo đỏ đứng trước mặt mình.
“Ngươi là Phương Nhã ở Y Các?”
Phương Nhã che môi cười duyên: “Không nghĩ tới thần y đại nhân còn nhớ ta, thời gian trước các chủ của chúng ta còn nhắc tới ngài, nói ngài hành tung bất định, ngay cả cơ hội bái phỏng (thăm viếng) cũng không có. Hôm nay Vinh lão nghe nói thần y tới Long Nguyên Quốc, cố ý phái ta tới tìm thần y đại nhân.”
“Tìm ta?” Tiểu lão đầu nhíu chặt chân mày: “Hắn muốn tìm ta làm gì? Ta không có hứng thú.”
Hiện tại đối với hắn mà nói, không có gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn linh trà trong tay Vân Lạc Phong.
“Thần y đại nhân, gần đây Vinh lão của chúng ta phát hiện một hạt giống tốt có thiên phú về y học, định đề cử với ngài, thiên phú của vị nữ tử kia cực kỳ tốt, tin chắc thần y đại nhân nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”
“Vậy sao?” [QR2][diendan]
Tiểu lão đầu không nóng không lạnh lên tiếng, có lẽ lúc trước, hắn còn muốn tìm một thiên tài dể truyền lại y bát, nhưng hiện tại, sau khi gặp Vân Lạc Phong, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu này.
Đặc biệt là trong tay tiểu nha đầu này còn có lá trà tuyệt phẩm như vậy.
“Hơn nữa…” Phương Nhã trầm mặc nửa ngày mới nói: “Thần y đại nhân, mấy ngày hôm trước Y Các chúng ta nhận được tình báo, hình như có mấy nhân vật quan trọng trong Thiên gia của ngài đến Long Nguyên Quốc, nguyên nhân cụ thể chúng ta không rõ lắm, cho nên Vinh lão muốn ta hỏi thăm đại nhân tình hình một chút.”
Tiểu lão đầu cười lạnh: “Lão phu và Thiên gia không có bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa đã mấy chục năm lão phu không về nhà! Chuyện của bọn họ không có liên quan gì đến lão phu.”
Mấy chục năm trước, hắn chỉ có thể coi là một thiên tài tương đối xuất chúng của Thiên gia! Mà từ trước đến nay Thiên gia luôn thích khống chế người khác, vọng tưởng muốn khống chế cuộc đời của hắn! Ép buộc hắn nghênh thú một nữ nhân hắn không yêu.
Mà đúng lúc đó, hắn đã có nữ nhân mình thương yêu từ lâu!
Ai ngờ người Thiên gia đều là hạng người không bằng cầm thú, hạ mê dược với hắn, hơn nữa còn để nữ tử gia tộc lựa chọn kia nằm bên cạnh hắn làm cho nữ tử hắn yêu thương hiểu lầm, tức giận rời bỏ hắn.
Vì thế, hắn cũng rời xa gia tộc, vừa đi chính là vài chục năm.
Thời gian mấy chục năm này, hắn không còn là thiếu niên mặc người ta nắn bóp nữa mà đã trưởng thành, trở thành một cường giả chân chính, danh chấn đại lục! Cho nên, sau khi hắn thành danh, Thiên gia vô cùng hối hận, vài lần phái người ra ngoài tìm tìm hắn, vọng tưởng khuyên hắn quay trở về gia tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...