Editor: Kim Phượng
Cao Lăng động tâm, nếu thật sự có thể nịnh bợ được vị thần y đó, vậy bệnh của hắn nói không chừng có thể chữa khỏi.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia hiểu rõ: “Phụ hoàng, hoàng nhi biết nên làm như thế nào, xin người yên tâm, con nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.”
Cao Đồ gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cao Lăng, nói lời thấm thía: “Nhớ kỹ, chỉ cần có thể làm thân với Thiên gia, hoàng thất chúng ta thoát khỏi sự khống chế của Linh môn cũng sắp tới, nhưng lấy những chuyện con đã làm với Mộ Vô Song, muốn để Mộ Vô Song hoàn toàn tha thứ cho con thì không thể nào, con cần phải mau chóng làm Mộ Vô Song hoài hài tử của con!”
Một tia tàn nhẫn xuất hiện ở đáy mắt hắn, trong mắt Cao Đồ mang theo thận trọng, lạnh giọng phân phó.
Cao Lăng củng củng nắm tay, tôn kính trả lời: “Dạ, phụ hoàng.”
Nếu sớm biết rằng Mộ Vô Song có liên quan với Thiên Nhai, dù thế nào hắn cũng sẽ không giao nàng ra, đáng tiếc, chính mình cũng không biết điểm này mới phạm phải sai lầm lớn như thế.
Nhưng bây giờ hắn bù bắp cũng chưa muộn.
“Phụ hoàng, về Vân Lạc Phong kia……” Cao Lăng nhẹ nhàng nheo lại hai tròng mắt, “Có thể ban làm thiếp cho con hay không?”
Cao Đồ trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nếu Mộ Vô Song không có ý kiến, vậy con có thể nạp nàng làm thiếp! Mặc kệ như thế nào Mộ Vô Song cũng là người của Thiên gia, con muốn nạp ai làm thiếp cũng phải hỏi ý kiến của nàng.”
“Phụ hoàng, nhi tử hiểu rõ.”
Cao Lăng gợi lên khóe môi, mặt mày tràn đầy đắc ý.
Từ sau khi hắn làm ra loại chuyện này với Mộ Vô Song, Mộ Vô Song không thể nào còn yêu hắn, sở dĩ nàng đồng ý gả cho hắn cũng chỉ là bởi vì ngoài hắn ra sẽ không còn ai nghênh thú một nữ nhân đã mất đi trong sạch.
Nếu đã không có tình yêu, vậy chính mình nạp ai làm thiếp Mộ Vô Song sao có thể có ý kiến? Huống chi Mộ Vô Song ghen ghét Vân Lạc Phong, nếu như Vân Lạc Phong trở thành tiểu thiếp của hắn, chẳng phải là tùy ý Mộ Vô Song niết bẹp xoa tròn sao?
Như thế, nàng càng không thể phản đối.
Mà có Thiên gia làm chủ, dù trong lòng Vân Lạc Phong có nhiều ngạo khí cũng không có lá gan cãi lời!
Cao Lăng càng nghĩ càng đắc ý, để lộ sắc mặt vô sỉ không thể nghi ngờ.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó thiếu nữ cao ngạo thì hận không thể hung hăng đè nàng ở dưới thân, dập nát một thân khí thế cuồng ngạo của nàng!
……
Đại sảnh của Phong trà lâu, Vân Lạc Phong mới vừa đi vào liền nghe được phía trước truyền đến một trận ầm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rống giận của một người lão giả.
“Đám gian thương các ngươi lại có thể lấy hàng kém thay hàng tốt, dùng lá trà thấp kém lừa gạt lão phu, chẳng lẽ cho rằng lão phu là người xứ khác nên hãm hại lừa gạt?”
Lời lão giả này vừa dứt liền truyền đến giọng nói trào phúng của tiểu nhị: “Lão già kia, ngươi nói ai lấy hàng kém thay hàng tốt? Ngươi có biết trà lâu này của chúng ta là ai mở không? Nói ra hù chết ngươi, tửu lầu này của chúng ta chính là do đại thiếu Mộ gia, cháu trai của Mộ Quý phi mở, lấy thân phận đại thiếu gia Mộ gia của chúng ta sẽ lừa gạt ngươi sao?”
Đại thiếu gia Mộ gia? Mộ Vô Sâm?
Vân Lạc Phong nao nao, dừng bước chân, mắt đen lập loè lúc sáng lúc tối.
“Tửu lầu này là Mộ Vô Sâm mở?”
Khinh Yên chớp mắt: “Hình như vậy……”
Chuyện này toàn bộ người ở Long Nguyên Quốc đều rõ, chính là bởi vì Vân Lạc Phong cũng không chú ý những chuyện này nên cũng liền không biết lão bản phía sau trà lâu này là Mộ Vô Sâm.
Nghe vậy, thiếu nữ cong khóe môi, dung nhan tuyệt mỹ gợi lên một nụ cười tà mị: “Không nghĩ tới ta tùy tiện tìm quán trà lại tìm tới Mộ gia! Đáng tiếc, ta cũng không muốn cho Mộ gia sống tốt, loại chuyện tình cờ gặp này sao có thể không tham dự một chút.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong cất bước đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...