Editor: QR2 –
Cảm nhận được độ ấm trên thân thể của thiếu nữ, Vân Tiêu không thể nhịn được nữa, duỗi cánh tay ra đè ngược thiếu nữ lên trên cây.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười tà khí: “So với việc bị áp, ta càng thích áp ngươi hơn!”
Trong đôi mắt đen nhánh của nàng phản chiếu ánh sáng ám muội, trên dung nhan tuyệt mỹ khẽ mỉm cười, nụ cười kia vô cùng mị hoặc, đẹp đến mức làm lòng người run rẩy.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Khinh Yên vội vàng chạy tới, ai biết nàng mới vừa chạy đến bên trong viện đã nhìn thấy hai người y phục không chỉnh tề, lập tức sửng sốt một chút, vội vàng che kín hai mắt.
“Cái gì nô tỳ cũng chưa nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục.”
Nói xong lời này, nàng vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng nàng đi được vài bước, hình như nghĩ tới cái gì đó lại thối lui đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Tiểu thư, nô tỳ tới để báo cho người biết, Mộ Vô Song cũng đã bán thân cho Trúc Lâu, toàn bộ Long Nguyên Quốc đều biết chuyện này, cho nên nô tỳ dến nói cho người nghe để người vui vẻ. Được rồi, nô tỳ không quấy rầy hai người nữa.”
Dứt lời, Khinh Yên không nói thêm một câu nào nữa, nàng che đôi mắt lại, vội vội vàng vàng đi ra phía cửa viện.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã cảm giác được quan hệ của tiểu thư và Vân Tiêu cũng không bình thường, không nghĩ tới bọn họ thật sự phát triển tới mức độ này rồi.
Không được, chuyện này nhất định phải báo cho tướng quân đại nhân! Để tướng quân đại nhân cũng vui vẻ một chút!
“Vân Tiêu, ngươi còn tính đè ta tới khi nào?” Ánh mắt Vân Lạc Phong rời khỏi bóng dáng của Khinh Yên, tà khí nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu chậm rãi buông lỏng đôi tay của thiếu nữ ra, đôi mắt màu đen lãnh khốc mắt liếc nhìn Khinh Yên, hiện lên một ánh sáng mà người khác không dễ phát hiện ra.
“Vân Tiêu, chuyện của Mộ Vô Song là chàng làm?”
Giọng nói của thiếu nữ làm Vân Tiêu phục hồi lại tinh thần, đôi mắt của hắn nhìn Vân Lạc Phong, lãnh khốc nói: “Nàng ta tự tìm.”
Nếu không phải Mộ Vô Song và Cao Lăng thường xuyên nhục nhã Vân Lạc Phong, có lẽ hắn cũng sẽ không làm việc tàn nhẫn như vậy.
“Vân Tiêu, ta cảm thấy, rất nhanh lão gia tử nhà ta sẽ tìm ta để hỏi chuyện, trước hết ta phải nghĩ nên ứng phó như thế nào với lão gia hỏa kia.”
Bị tiểu nha đầu Khinh Yên thấy được chuyện này, khẳng định sẽ truyền tới tai lão gia tử, cho nên nàng cần phải làm tốt công tác chuẩn bị để ứng đối với ông!
Tuy nói ở trước mọi người, nàng cũng từng đùa giỡn Vân Tiêu, nhưng mà dưới tình huống đó lão gia tử chỉ coi như nàng đang cố ý diễn trò! Hôm nay bị Khinh Yên bắt gặp, tính chất sự việc cũng sẽ trở nên không giống nhau!
Đúng như Vân Lạc Phong suy đoán, không đến một lúc sau, Vân Lạc đã sai người tới kêu nàng đến thư phòng, vốn dĩ Vân Lạc Phong tính toán muốn một mình ứng đối lão gia tử, nhưng Vân Tiêu cương quyết muốn đi theo nàng.
Khi Vân Lạc Phong lại muốn hắn ở chỗ này, hắn chỉ nói một câu: “Nàng đã nói, về sau sẽ không để ta ở chỗ này chờ nàng, mặc kệ nàng đi đâu, làm gì, đều mang ta theo.”[QR2][diendan]
Chỉ một câu như vậy đã làm mọi lời từ chối của Vân Lạc Phong hóa thành hư không!
Đừng nhìn gia hỏa này thường ngay thật nghe lời, đôi khi tính tình sẽ quật cường giống như một con trâu, bất cứ ai đều không thay đổi được quyết định của hắn.
Cho nên cuối cùng, Vân Tiêu vẫn đi theo Vân Lạc Phong đến trước cửa thư phòng…
Bên trong thư phòng, khuôn mặt lão gia tử nghiêm túc, nhìn hai người đang ở bên ngoài bước vào, khuôn mặt già nua lúc nghiêm túc có chút đáng sợ.
“Nói đi, rốt cuộc hai người các ngươi xảy ra chuyện gì?”
Ông hắng giọng một cái, nghiêm khắc hỏi.
Vân Tiêu nắm chặt bàn tay của Vân Lạc Phong, khuôn mặt lãnh khốc hơi nhăn lại: “Chuyện này…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...