Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Mộ Vô Song không dám tin, nữ nhân này không biết xấu hổ đến mức nào mà lại có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra mấy lời như thế.
“Vân Lạc Phong, ngươi...” Mộ Vô Song chỉ tay vào Vân Lạc Phong: “Ngươi có còn là tiểu thư khuê các không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Xin lỗi, ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng! Bốn chữ tiểu thư khuê các này cũng không thích hợp với ta."
Thế nhân toàn nói Vân gia Đại tiểu thư là người ăn chơi trác táng! Một khi đã như vậy, nàng càng biểu hiện sự ăn chơi trác táng thêm phần triệt để.
Trông thấy nam nhân lãnh khốc đi ra từ phía sau cổng, khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên, nàng giữ chặt cánh tay nam nhân, đè hắn áp sát tường, nhón mũi chân, ngẩng đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo của hắn.
Nam nhân giật mình, hắn vẫn chưa phản kháng nụ hôn của nàng, ngược lại còn giơ tay ôm chặt lấy thân thể người thương, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc lộ ra sự bình thản dưới ánh nắng mặt trời...
Đẹp đến mức khiến người ta không tài nào rời mắt được...
Nhìn hai người họ ôm hôn, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy đẹp quá, tựa như một bộ tranh tuyệt thế khiến người ta chẳng thể nảy sinh cảm giác dâm loạn được.
Đôi mắt đẹp của Mộ Vô Song trợn to, nàng ta vội vàng bụm miệng và môi mới ngăn được tiếng thét chói tai phát ra.
Cho dù thế nào, nàng ta đều không ngờ Vân Lạc Phong sẽ hôn môi một nam nhân ngay trước mặt dân chúng.
Đặc biệt khi nam nhân kia chỉ là một hộ vệ thấp hèn!
Vừa hôn xong, Vân Lạc Phong buông nam nhân trước mặt ra, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm đối phương lên, cười gian tà: "Vân Tiêu, ban nãy Mộ Vô Song nói ta dùng lý do trị liệu cho Thái tử để làm lợi, ép buộc Thái tử hầu hạ ta vài buổi tối, ngươi cho rằng Thái tử đó có thể lọt vào mắt ta không?"
Vân Tiêu khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc quét qua Mộ Vô Song đang quỳ bên dưới: “Hắn quá xấu.”
Ngụ ý, với dung mạo của Thái tử, tuyệt đối không có cách nào lọt vào mắt Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Mộ Vô Song đột nhiên biến đổi: “Lúc trước ở trong hoàng cung, ngươi chỉ biết ra sức dùng mắt liếc ta, đơn giản là ta không muốn nhìn ngươi thêm một lần nào, ngươi mới vì yêu sinh hận! Hơn nữa còn thông đồng gian dâm với Vân Lạc Phong! Ước chừng chỉ có nàng ta mới có thể đắm mình trụy lạc thông - gian với một tên hộ vệ! Nhưng hôm nay, ngươi thân là hộ vệ, lấy tư cách gì để vũ nhục Thái tử điện hạ?"
Nếu là trước đây, thế nhân đều sẽ tin tưởng vững chắc vào lời của Mộ Vô Song, không hề nghi ngờ, nhưng kể từ ngày kia, sau khi Mộ Vô Song thừa nhận hành vi phạm tội của mình ở cửa thành, mọi người mới biết được thiếu nữ biểu hiện ưu nhã hững hờ ngày thường, hóa ra lại là một kẻ khó chịu như thế.
Vì vậy, bây giờ đối với lời nói của nàng ta, dân chúng vây xem đều giữ thái độ xem kịch vui.
“Ngươi cũng quá xấu.”
Vân Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Hai người các ngươi mới là trời sinh một đôi.”
“Ngươi……”
Mộ Vô Song tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây là lần thứ hai Vân Tiêu vũ nhục nàng ta xấu! Đối với một nữ tử luôn tự cho mình có dung mạo tuyệt thế mà nói, sao có thể nhịn xuống cho được?
“Nếu các ngươi cho rằng Thái tử mất tích không liên quan tới mình, vậy bây giờ mau lấy chứng cứ ra chứng minh chuyện này, bằng không, ta tuyệt đối không để các ngươi yên!"
Nàng ta chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lúc này đây, khuôn mặt vốn ung dung ưu nhã chợt lộ ra vẻ dữ tợn.
Cho dù chuyện của Thái tử có liên quan tới Vân Lạc Phong hay không, Mộ Vô Song đều muốn đổ oan lên đầu nàng!
Dù sao, nữ nhân như nàng tuyệt đối không có cách lấy chứng cứ ra!
Vân Tiêu trầm ngâm một hồi: “Về phần tung tích của hắn, trong Tứ quốc này không có ai không biết."
Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói trong Tứ quốc không có ai không biết tung tích của Thái tử, vậy tại sao bọn ta lại không biết? Ngươi tìm cớ cũng phải tìm sao cho thuyết phục! Chỉ dựa vào một câu này của ngươi mà cũng muốn kết luận Vân Lạc Phong vô tội à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...