Edit: Sahara
Sau khi nói xong lời này, Tiểu Trùng Trùng lập tức thu nhỏ thân thể, đợi khi bằng với kích thước của Long La, nó mới vặn vẹo thân mình bò ra ngoài.
"Vô Ngôn, ngươi còn ở đây làm gì?" Vân Lạc Phong nhìn Vô Ngôn còn đứng yên tại chỗ, cất tiếng hỏi.
Vô Ngôn kinh ngạc: "Thuộc hạ.... Thuộc hạ thật sự có thể quay về báo thù?"
Đám người kia hại hắn thảm như vậy, hắn không thể nào tha thứ cho bọn chúng.
Nhưng, hiện giờ hắn đang đi theo Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong không cho phép, hắn không thể tùy tiện rời đi quay về báo thù.
"Ta cho ngươi thời gian một tháng!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Vô Ngôn: "Một tháng sau, ngươi quay về gặp ta!"
Trong lòng Vô Ngôn trào dâng cảm giác cảm kích khó mà diễn tả, hai mắt đỏ ửng chứa đầy cảm động, mấp máy môi nói: "Đa tạ!"
"Ngươi không cần đa tạ ta! Ta chỉ hy vọng, nếu sau này ngươi và Tiểu Nhược Thủy lưỡng tình tương duyệt, ngươi có thể bảo hộ nó, đừng để bất cứ kẻ nào tổn thương nó."
Giọng nói Vân Lạc Phong nghiêm nghị, làm thần sắc Vô Ngôn cũng ngưng trọng hơn.
"Trình Vô Ngôn_ta nói được làm được, quyết không nuốt lời!"
"Tốt! Ngươi đi đi! Khi nào báo thù xong thì quay về tìm ta!" Vân Lạc Phong phất tay, bình thản nói.
Trình Vô Ngôn cảm kích nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, không nói gì thêm mà xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Trình Vô Ngôn, cũng không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Đột nhiên, nàng cảm giác tiểu tử trong bụng đạp nàng một cái, làm nàng phải cau mày.
"Làm sao vậy?"
Vân Tiêu vừa thấy Vân Lạc Phong cau mày, lập tức khẩn trương cầm tay Vân Lạc Phong, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy lo lắng.
"Không có gì!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, tay vuốt ve bụng: "Tiểu tử này đá ta, chắc là nôn nóng muốn ra ngoài..."
Mặt Vân Tiêu lập tức trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén như dao liếc nhìn vế phía bụng Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Nếu con còn dám đá mẹ con nữa, chờ sau khi con ra đời, cha sẽ lập tức ném con vào Vô Hồi Chi Sâm!"
Câu nói này quả nhiên có sức uy hiếp, tiểu tử vốn hăng say đá mẹ mình lập tức trở nên yên tĩnh, ngoan ngoãn chờ ngày ra đời...
Hiện tại bụng Vân Lạc Phong đã lộ rõ, tròn vo, làm lưng nàng vừa mỏi vừa đau nhức.
"Phong Nhi, nếu mang thai làm nàng khó chịu như vậy, thì ta không cần con nữa!" Vân Tiêu cẩn thận ôm lấy người Vân Lạc Phong, sợ mình mạnh tay sẽ làm nàng đau: "Ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"
Vân Lạc Phong trừng Vân Tiêu một cái: "Lời này mà để con trai nghe được, cẩn thận sau này nó không nhận chàng làm cha!"
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: "Với ta mà nói, không gì quan trọng hơn nàng!"
Nói hắn ích kỷ cũng được, vô tình cũng được, trong lòng hắn, người xếp thứ nhất vĩnh viễn là Vân Lạc Phong.
Cho dù là con bọn họ, cũng chỉ đứng thứ hai!
Vì thế, nếu việc mang thai khiến nàng vất vả như thế, vậy hắn... Thà là không cần gì hết.
"Chàng không muốn con nhưng ta muốn. Nó là con ta, vất vả lắm mới có, ta sẽ không bỏ nó!" Mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, biểu cảm cũng hơi lạnh đi, có lẽ lời vừa rồi của Vân Tiêu đã làm nàng tức giận.
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong rõ ràng đã tức giận, tâm trạng lập tức hoảng loạn: "Phong Nhi, ta không phải không thương con, ta chỉ không nỡ để nàng vất vả như vậy, nếu ta có thể thay nàng mang thai, dù nàng muốn sinh mười đứa, ta cũng sinh cho nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...