Edit: Sahara
Mộc Tuyết Hinh chậm rãi khép hai mắt lại, rất lâu sau, nàng đột ngột mở bừng mắt ra.
Đôi mắt trong suốt kia đã không còn chút cảm xúc dư thừa nào.
"Thứ nhất, bổn công chúa không động một ngón tay nào đến nó, cũng không muốn gánh cái tội danh này. Thứ hai, cho dù bổn công chúa thật sự đánh nó thì thế nào? Là nó động thủ trước! Bổn công chúa chỉ muốn cảnh cáo các ngươi một câu, người đang làm, trời đang nhìn! Làm nhiếu chuyện xấu, ắt có ngày chịu báo ứng!"
"Nữ nhân hư, ngươi mới chịu báo ứng! Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Mộc Tuyết Hinh.
Mẫu phi đã nói, chính vì có nữ nhân hư này nên phụ hoàng mới không nhìn đến nó.
Là nữ nhân hư này cướp mất phụ hoàng!
Cho nên, ả đáng chết!
Mộc Tuyết Hinh hừ lạnh, nhìn về phía hoàng đế đang nằm trên giường, nói: "Lần này ta đến là muốn đưa phụ hoàng đi!"
"Không được!"
Người lên tiếng phản đối đầu tiên chính là Liễu Nghị. Ông ta nhíu mày, nói: "Hoàng thượng bệnh nặng như vậy, không chịu nổi vất vả, công chúa muốn đưa hoàng thượng đi đâu?"
"Bổn công chúa muốn đưa phụ hoàng xuất cung, đến phủ công chúa!"
Trước giờ hoàng đế luôn rất yêu thương Mộc Tuyết Hinh, ngoại trừ cung điện trong cung, còn ban cho nàng một tòa phủ đệ bên ngoài cung. Có điều, Mộc Tuyết Hinh không thường ở lại phủ đệ ngoài cung.
Cho nên, trong phủ công chúa chỉ có vài hạ nhân phụ trách quét dọn, không có nha hoàn hầu hạ nào.
Ánh mắt Cầm phi lóe sáng.
Bà ta vốn muốn cưỡng ép Mộc Tuyết Hinh ở lại tẩm cung hoàng đế, đợi đến khi hoàng đế độc phát, liền có thể đổ hết lên người Mộc Tuyết Hinh.
Ai ngờ, tiện nhân này lại muốn đưa hoàng đế đi?
Như vậy, càng thuận lợi cho mưu kế của bà ta hơn.
"Công chúa, người làm vậy sợ là không ổn! Hoàng thượng xuất cung không có thái y bên cạnh, làm sao chữa trị?"
"Thái y?"
Mộc Tuyết Hinh cười lạnh: "Phụ hoàng vốn dĩ chỉ âu sầu thành bệnh, nếu điều dưỡng tốt thì sẽ khang phục. Không đến nỗi như bây giờ. Thế mà hiện tại phụ hoàng lại hôn mê bất tỉnh, còn không phải là do đám lang băm các ngươi hại hay sao? Yên tâm! Bổn công chúa tự biết tìm danh y chữa trị cho phụ hoàng, nếu trị không khỏi, bổn công chúa nguyện lấy mạng mình tạ tội!"
Tìm danh y?
Trên đời này còn có danh y nào có thể chữa khỏi cho phụ hoàng sao?
Nàng đưa phụ hoàng đi, cũng chỉ vì không muốn mỗi lần tiến cung đều nhìn thấy mẹ con Cầm phi, thà xuất cung, ở bên ngoài an tĩnh cùng phụ hoàng trải qua mấy tháng còn lại này.
Hơn nữa, nàng đã có ý định khi phụ hoàng băng hà thì sẽ đi theo người, tốt hơn là trở thành tiểu thiếp Kỳ Mặc.
"Liễu đại nhân....."
Mắt thấy Liễu Nghị còn muốn nói gì đó, Cầm phi lập tức cắt ngang: "Nếu công chúa đã có tấm lòng này, vậy chúng ta cứ thanh toàn cho công chúa đi! Bổn cung có thể xuất cung đi thăm hoàng thượng cũng được."
Hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi, người có quyền lớn nhất trong cung chính là Cầm phi.
Bà ta đã mở miệng, những người khác cũng không thể tiếp tục phản đối.
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Cầm phi, lạnh giọng phân phó: "Người đâu, đưa phụ hoàng đi! Còn nữa, trong khoảng thời gian này, phủ công chúa từ chối tiếp kiến người không phận sự!"
Người không phận sự trong miệng Mộc Tuyết Hinh đương nhiên là Cầm phi.
Mặt Cầm phi biến sắc, nhưng đã khôi phục lại bình thường ngay lập tức, khóe môi bà ta cong lên thành nụ cười âm độc.
Mộc Tuyết Hinh, ta cho ngươi đắc ý thêm vài ngày. Ba ngày sau, chính là ngày chết của ngươi!
______________
Cùng lúc đó, trong sân viện Kỳ gia, Vân Lạc Phong đang yên tĩnh ngồi trong đình hóng mát, nghe Kỳ Tô báo cáo.
"Vân cô nương, tuy Lý tướng quân đưa người đến náo loạn một trận, nhưng Tụ Linh Dược vẫn được bán hết ra ngoài, cả ba con rối cũng giao dịch thành công. Hơn nữa.... Còn có người thật sự lấy ra được Vẫn Thiết Tâm!"
Vẫn Thiết Tâm?
Con ngươi Vân Lạc Phong khẽ động, có Vẫn Thiết Tâm rồi, nàng có thể tạo ra con rối giống Vân Dực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...