Edit: Sahara
Cho nên Kỳ Tô mới bâng khuâng nhiều như vậy.
"Vì thế, ta định dùng danh nghĩa nhị hoàng tử để mở dược đường, thù lao là, bất cứ thứ gì trong dược đường chúng ta, hắn ta đều có quyền ưu tiên mua trước."
Dù mỗi tháng Vân Lạc Phong cung cấp không ít Tụ Linh Dược cho Tề lão nhị, nhưng có ai lại chê Tụ Linh Dược quá nhiều bao giờ?
Trên thực tế, nhị hoàng tử đồng ý hiệp nghị này còn có một nguyên nhân khác.
Hắn dám khẳng định, người cung cấp Tụ Linh Dược phía sau chắc chắn không phải là vật trong ao.
Kết giao cùng người như vậy, hắn ta không thiệt thòi!
Không sai, người hắn ta nghĩ đến là người cung cấp Tụ Linh Dược phía sau, không phải Kỳ Tô.
Bởi vì Tề lão nhị tin rằng, với năng lực của Kỳ Tô không thể chế ra Tụ Linh Dược được, mà chắc chắn Kỳ Tô có cao nhân phía sau tương trợ.
Mặc cho Tề lão nhị có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, cao nhân phía sau chính là Vân Lạc Phong.
"Ngươi suy tính không tệ!" Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, trong mắt chợt lóe sáng: "Lúc ta và Kỳ Linh tu luyện, có gặp Mộc Tuyết Hinh."
Vừa nghe cái tên này, cả người Kỳ Tô chấn động, sâu trong mắt dâng lên một tia hoài niệm.
Vân Lạc Phong vẫn luôn quan sát sắc mặt, khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Kỳ Tô, thì đã có thể kết luận quan hệ giữa Kỳ Tô và Mộc Tuyết Hinh không hề bình thường.
Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm Kỳ Tô: "Mộc Tuyết Hinh nói, hoàng thất muốn gả cô ta cho Kỳ Mặc. Một Kỳ gia không đáng ngại, nhưng nếu chúng ta muốn lăn lộn ở Đế Thành, tốt nhất nên tránh phiền phức với hoàng tộc."
Quả nhiên, khi Kỳ Tô nghe nói Mộc Tuyết Hinh gả cho Kỳ Mặc, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là biểu tình thống khổ không dễ phát hiện xẹt qua đáy mắt.
Vốn nàng còn tưởng chỉ là Mộc Tuyết Hinh tương tư đơn phương, bây giờ xem ra, là chàng có tình thiếp có ý.
Chỉ tiếc, Kỳ Tô đã bị đuổi khỏi Kỳ gia, hắn cũng chỉ có thể chôn chặt tình cảm với Mộc Tuyết Hinh trong lòng mình.
Có lẽ, ngay cả Kỳ Linh cũng không nhìn ra được điểm này.
Kỳ Tô chỉ thống khổ trong thoáng qua, rất nhanh đã khôi phục tâm trạng như cũ.
"Kỳ thực, nếu không có hôn sự giữa Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Mặc, ta cũng cần kiên dè hoàng tộc. Bởi vì Cầm phi là muội muội của cha ta."
Cầm phi?
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước Mộc Tuyết Hinh có nói, người hãm hại nàng ta là Cầm phi.
"Kỳ Tô, lúc dược đường khai trương, ngươi đừng để người khác biết đến nhị hoàng tử. Suy cho cùng hắn ta cũng là hoàng tử Thiên Tề Quốc, tới Lưu Phong Quốc mở dược đường, chưa chắc có thể thuận lợi thông qua."
Nghe vậy, Kỳ Tô chợt ngẩn người, điểm này, hắn lại chưa từng nghĩ đến.
"Chuyện sau đó thì không cần lo lắng, đợi dược đường mở ra rồi, ai còn có thể làm gì nữa?" Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt: "Kỳ thực, chuyện lo lắng giữa ta và ngươi lại hoàn toàn khác nhau. Ngươi lo hoàng tộc sẽ bắt tay với Kỳ gia chèn ép dược đường, nhưng ngươi cảm thấy loại đồ vật như Tụ Linh Dược, ai có thể chèn ép được? Nếu để người khác biết dược đường là do ngươi mở, đám người vô sỉ kia chắc chắn sẽ đến cướp đoạt. Nhưng nếu đổi thành hoàng tử một nước, vì tránh hai nước xảy ra phân tranh, bọn chúng tất nhiên không dám mạnh tay cướp trắng trợn."
Sắc mặt Kỳ Tô cứng đờ, Vân Lạc Phong nói không sai, dựa vào đức hạnh đám người kia, bọn họ chắc chắn sẽ mạnh mẽ cướp đoạt Tụ Linh Dược.
"Nếu Kỳ gia tới hỏi, ngươi cứ nói đã bán phối phương cho nhị hoàng tử."
Có người tình nguyện ôm chuyện vào người, nàng ngu gì từ chối?
"Vân cô nương, ta hiểu rồi! Vậy khi nào chúng ta đến Đế Thành?" Kỳ Tô ổn định tinh thần, hỏi.
"Thu thập một chút, bây giờ chúng ta lập tức lên đường."
Lời Vân Lạc Phong làm tâm tình Kỳ Tô kích động, trời mới biết một năm nay hắn sống khổ sở thế nào, không ngờ còn có ngày hắn có thể trở về.
Hắn nhất định sẽ để đám người kia biết, đuổi hắn đi là hành động sai lầm cỡ nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...