Edit: Quỳnh Lê.
Nàng biết, trong mảnh không gian này khẳng định có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bất kể như thế nào, nàng đều sẽ an toàn trở về!
Vân Tiêu nhẹ nhàng cầm tay Vân Lạc Phong, giống như đang nói hết thảy có ta.
Xôn xao!
Trong lúc các trưởng lão niệm thần chú bỗng một tia sáng trắng sinh ra từ trong mảnh không gian, nháy mắt bao phủ hai người, tức khắc Vân Lạc Phong mất đi cảm giác……
Trong sự hoảng hốt, nàng tựa như rơi từ trên tầng mây xuống, cảm giác như thân thể không có trọng lượng.
Cũng may cảm giác này cũng nhanh biến mất, trước mặt nàng là một mảnh mơ hồ, sau đó nàng chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mặt trời từ trên không trung chiếu vào người làm nàng cảm thấy chói mắt.
Nàng nằm bên trong cỏ, mở to đôi mắt chăm chú nhìn không trung xanh thẳm.
Cái này…… Thật là xanh.
Giống như một tầng vải vẽ tranh sơn dầu, giống như một bức họa trên không trung.
Bất kể là đời trước hay kiếp này, Vân Lạc Phong đều chưa từng gặp qua một không trung như thế……
Đặc biệt, linh khí ở nơi này nồng đậm, nó xâm nhập xuyên thấu qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể của nàng làm nàng vô cùng thoải mái.
“Vân Tiêu đâu?”
Vân Lạc Phong vội vàng từ trên cỏ đứng lên, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện chỉ có một mình nàng.
Không có bóng dáng những người khác.
Càng không có nam nhân của nàng……
“Trước đó, Vân Tiêu và mình luôn ở bên nhau, chẳng lẽ tại thời điểm tiến vào không gian, mình và hắn liền bị chia thành hai địa phương khác nhau sao?” Nàng nhẹ cau mày.
Thật lâu sau, nàng mới thả lỏng: “Lấy thực lực của hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, còn mình tới đâu hay tới đó, phải nhanh chóng tăng lên thực lực.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong khoanh chân ngồi xuống, linh khí hội tụ từ bốn phương tám hướng tràn ngập trong cơ thể của nàng.
Nói thật linh khí ở đây, không thể so sánh được với Không Gian Thần Điển.
Nhưng mà, linh khí ở Không Gian Thần Điển là để dược liệu ra đời nếu đem đi so sánh với việc hấp thu đột phá của con người thì vẫn là có chỗ khác nhau...…
Vì thế Vân Lạc Phong mới có thể nóng lòng bắt đầu tu luyện.
Thời gian một giờ trôi qua, Vân Lạc Phong vẫn như cũ ngồi bất động ở trên núi.
Không trung xanh thẳm dần trở nên âm u, tầng mây xám xịt hiện ra sấm sét.
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Khoảng khắc sấm sét đánh xuống, một đạo thiên lôi đẫn đầu hung hăng khoác ở trên người Vân Lạc Phong.
“Tê!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong thay đổi, nàng cắn răng nói: “Tiểu Mạch, đột phá Nửa Bước Hư Không, sẽ có lôi kiếp ra đời sao?”
Vì sao nàng chưa từng nghe qua?
Tiểu Mạch không biết đã xuất hiện ở bên cạnh Vân Lạc Phong khi nào, ngạc nhiên nhìn sấm sét ầm ầm trên không trung, cả người đều trợn tròn mắt.
“Tỷ…… Này…… Này không phải là Nửa Bước Hư Không a, Nửa Bước Hư Không không tạo nên oanh động lớn như vậy, chỉ có thời điểm đột phá đến Thần Linh, mới có thể xuất hiện thiên kiếp……”
Sao có thể?
Vân Lạc Phong rõ ràng chỉ là ở cảnh giới Thánh Linh Giả, vì sao lại đột ngột biến thành Thần Linh?
Chắc hẳn là trực tiếp bỏ qua Nửa Bước Hư Không?
Tuy là thần viễn cỗ, Tiểu Mạch cũng chưa từng có gặp qua loại tình huống này……
“Tổ Long Tinh Huyết!”
Bỗng nhiên, Tiểu Mạch giật mình: “Nhất định là do Tổ Long Tinh Huyết, tỷ, do ngươi đã ăn Tổ Long Tinh Huyết, vì thế ngươi không cần bước vào Nửa Bước Hư Không mà lập tức tiến vào cảnh giới Thần Linh! Mau,
mau triệu hồi Long Lân Giáp!”
Long Lân Giáp, trừ bỏ lần đầu dùng ở bên ngoài, Vân Lạc Phong cũng chưa từng triệu hoán lại, không nghĩ tới nàng lại mang ra dùng trong loại thời điểm này……
Bá!
Vân Lạc Phong không hề do dự, trong nháy mắt triệu hồi ra Long Lân Giáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...