Edit: Sahara
Trương Hạ tức giận chỉ vào mặt Âu Lan: "Là ngươi hãm hại ta!"
Hãm hại?
Thì sao?
Âu Lan cười lạnh, nếu học viện truy cứu thì người gánh là Trương Hạ, người mà Hồ Li hận, cũng chính là ả ta.
"Các ngươi đang làm gì ở đây?"
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận từ phía sau truyền tới, mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy Hồ Li đang vội vã đi đến, bên cạnh hắn ta còn có một nữ tử mặc hồng y.
Khi nhìn thấy hồng y nữ tử kia, sắc mặt Âu Lan tức khắc thay đổi.
Hồng Loan? Tại sao ả ta lại tới đây?
"Âu Phi, các ngươi muốn làm gì?" Hồ Li nhìn thấy những người này lại dám vây quanh Vân Lạc Phong, trong mắt hắn liền tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
"Hồ Li trưởng lão, chuyện là thế này....."
Trương Hạ sợ Hồ Li hiểu lầm mà ghi hận mình, nên nhanh chóng kể hết những lời đồn đại kia lại, cuối cùng, nàng ta còn bổ sung thêm một câu: "Xin ngài tin ta! Chuyện này tuyệt đối không phải ta làm."
"Tốt! Rất tốt!" Hồ Li giận quá hóa cười: "Các ngươi dám ngang nhiên truyền ra những lời đồn như thế, thật không sợ bản thân chết như thế nào cũng không biết, đúng không?"
Trong học viện, bởi vì thực lực bản thân, nên có rất nhiều chó săn theo đuôi Âu Phi.
Mà đám chó săn kia cũng nhất trí với Âu Phi, đơn giản là chướng mắt Hồ Li trẻ như vậy đã có thể đảm nhiệm chức trưởng lão của học viện.
Hơn nữa, thiên phú Âu Phi trác tuyệt, hắn luôn không tin bản thân hắn thua kém Hồ Li chỗ nào, vì vậy mà dù đối diện với Hồ Li, hắn cũng không để đối phương vào mắt.
"Hồ Li trưởng lão, vậy ngài có thể giải thích một chút không, vì sao hai tân sinh này lại được đặc cách không cần tham gia khảo hạch? Hơn nữa, có người tận mắt nhìn thấy các người có quen biết, nếu không phải các ngươi có quan hệ mờ ám, thì sao lại như vậy?"
Cho đến lúc này, chưa có ai phát hiện ra Âu Phi có điều gì đó không đúng.
Âu Phi há mồm muốn nói, lại phát hiện dưới cổ khí thế kia hắn không tài nào thốt nổi một chữ, chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.
Lúc đầu, hắn đúng là không để Vân Tiêu vào mắt, chờ khi Vân Tiêu ra tay, hắn mới biết, nam nhân này tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.
Chỉ tiếc, hắn không thể lên tiếng, không cách nào ngăn cản mọi người xung quanh.....
"Tân sinh?"
Hồng Loan phì cười, nụ cười kia tràn đầy châm chọc, đôi mắt câu hồn liếc qua huynh muội Âu Lan.
"Các ngươi nói hai người họ là tân sinh?"
Ngay khoảnh khắc Hồng Loan xuất hiện, Âu Lan đã có cảm giác đại sự không ổn, khi Hồng Loan thốt ra một câu này, càng làm Âu Lan sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ mình lầm? Hai người này không phải tân sinh?
"Ha ha ha, thành công, chúng ta thành công rồi!"
Lúc Hồng Loan định đến cạnh Vân Lạc Phong, thì một giọng cười cuồng tiếu đột ngột vang lớn lên.
Mọi người cũng ngoảnh lại, liền trông thấy một lão giả đang chạy nhanh về phía này.
"Hư.... Hư Không trưởng lão, sao ông ấy cũng tới đây?"
"Vân nha đầu, Quỷ Đế, chúng ta cuối cùng cũng mở được phiến không gian kia rồi, hiện tại các ngươi đã có thể lên đường."
Vẻ mặt Hư Không trưởng lão đầy kích động, rồi chợt không khí ở đây có gì đó không đúng, ông giật mình, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Âu Lan khiếp sợ trừng lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn Hư Không trưởng lão vừa chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Đợi đã!
Vừa rồi ngài ấy gọi nữ nhân này là Vân nha đầu....
Còn nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ kia, hình như... Ngài ấy gọi hắn là..... Quỷ Đế?
"Sao.... Sao có thể như thế?" Âu Lan lùi về sau mấy bước, mặt mày trắng bệch.
Quỷ Đế, thiếu gia Quân gia, phu quân Vân Lạc Phong!
Nói như thế, bạch y nữ tử này là.... Nhân vật truyền kỳ của Thất Châu Đại Lục.... Vân Lạc Phong?
Âu Lan cắn chặt môi, cả người run rẩy, nữ nhân này sao có thể là Vân Lạc Phong chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...