Edit: Quỳnh Lê.
"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Thanh âm Như Ý mang theo run rẩy, không còn như lúc ban đầu khinh thường cùng ngạo mạn.
Ninh Hân câu môi cười: "Ta đã nói, chất nữ của ta là cháu dâu của Diệp gia, ngươi không phải muốn làm Diệp gia hưu chất nữ của ta chứ?"
Nghe được lời này, Như Ý hơi hơi hé miệng, vốn định đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Cớ gì, lời nói còn không kịp nói ra, đột nhiên một đạo thanh âm non nớt từ trong không trung truyền tới.
"Nhị tẩu, Thuỷ nhi ở nơi này bị bọn họ giấu rồi."
Thanh âm này đối với người ở đây, có thể nói là quen thuộc không thôi.
Như Ý có chút cứng đờ, ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía hai người từ hư không nhanh chóng mà đến......
Trong không trung xanh thẳm, nữ tử một thân bạch y, tuyệt mỹ khuynh thành, trong tay nàng nắm một hài tử ước chừng năm tuổi, đứa nhỏ này lớn lên thập phần đáng yêu, trong cặp lông mày lộ ra anh khí.
"Diệp Quân? Nàng không phải......"
Không phải bị đưa đi Khúc gia sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Còn có bạch y nữ tử kia, lại là người nào?
"Ninh Hân?"
Ánh mắt Vân Lạc Phong đảo qua, liền nhìn phía nữ tử váy vàng đứng cách đó không xa trên lưng chim ưng, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Tại đây Ninh Hân cũng là một khắc, thấy được Vân Lạc Phong......
Môi nàng khẽ động, đáy mắt hiện ra một tia quang mang, tựa hồ muốn kể ra muôn vàn thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mà, khi nhìn đến nữ tử, một chữ cũng không thể phát ra......
"Ninh Hân thẩm thẩm."
Trên mặt Diệp Quân tươi cười: "Ngươi rốt cuộc đã tới, Thuỷ nhi bị những người này đem nhốt lại."
Ninh Hân thẩm thẩm?
Diệp Quân gọi nữ nhân này là thẩm thẩm, nói cách khác...... Diệp Quân là người của Diệp gia?
Bá!
Trong chớp mắt, sắc mặt Như Ý càng thêm tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ.
"Phong Nhi," Ninh Hân hơi mỉm cười, "Ngươi như thế nào đã trở lại?"
Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Ta trêu chọc một ít người, những người đó muốn ra tay với các ngươi để trả thù ta, ta trở về là vì đối phó những người đó, đúng rồi, trong khoảng thời gian này, lại có người đi tìm Diệp gia gây phiền toái?"
Ninh Hân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Cũng không có bất luận kẻ nào tiến đến Diệp gia."
Nghe vậy, tâm Vân Lạc Phong dịu xuống, xem ra chính mình đã kịp, người Thánh Nữ nhất tộc cũng không có xuất hiện ở Diệp gia......
"Ngươi...... Ngươi là người phương nào?"
Trong khi Vân Lạc Phong trầm ngâm, phía dưới truyền đến một đạo thanh âm run rẩy.
Ánh mắt Như Ý gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc, cả người đều run run không thôi, sợ nghe được đáp án mà chính mình không muốn nghe......
"Ngươi đang hỏi ta?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, "Tên của ta, Vân Lạc Phong."
Oanh!
Trong khoảnh khắc, giống như một đạo thiên lôi ầm ầm kéo tới, thân mình Như Ý đột nhiên run một cái, phịch một tiếng, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Mặt khác, mấy người khác cũng sôi nổi, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử đón gió trên hư không.
"Vân Lạc Phong? Nàng chính là Vân Lạc Phong?"
"Trời ạ, cư nhiên là một ôn thần, đoàn đạo tặc Mãnh Hổ rốt cuộc đã trêu chọc cái loại địch nhân gì!"
Trong năm năm, Vô Hồi Đại Lục lưu truyền một câu.
Thà rằng trêu chọc Diêm Vương gia, cũng đừng trêu chọc Vân Lạc Phong.
Nếu không, hãy nhìn tam đại gia tộc ở Vô Tận Chi Thành, đó là kết cục của ngươi!
Nhưng ai biết, người bị bọn họ bắt cóc lúc này, thế nhưng lại là đường muội của Vân Lạc Phong!
Ánh mắt Diệp Quân đảo qua, cúi đầu nhìn đám người mặt xám như tro tàn ở phía dưới.
"Lúc trước Thuỷ nhi có nói qua, tháp chủ Dược Tháp là đường tỷ của nàng, nhưng các ngươi còn nhớ rõ lời nói của các ngươi lúc ấy như thế nào?"
Diệp quân ngừng lại một chút, cười phá lệ sáng lạn, "Các ngươi nói, nếu tháp chủ Dược Tháp thật là đường tỷ của ngươi, vậy các ngươi chính là phu quân của tháp chủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...