Editor: Thảo Diệp
Vân Tiêu mặt không biểu tình gật đầu, thần sắc lãnh khốc của hắn vẫn trước sau như một.
"Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta chia ra hành động," Vân Lạc Phong xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Tiêu, "Chờ chàng tìm được Quân lão gia tử, ta cũng đưa gia gia bọn họ đến, sau đó chúng ta sẽ hội hợp ở Quân gia."
Vân Tiêu vỗ nhẹ mái tóc Vân Lạc Phong, khóe môi lãnh khốc dần dần giơ lên một vòng cung nhợt nhạt, hắn cúi đầu, in lên trán nàng một nụ hôn.
"Chú ý an toàn."
Môi Quân Huyễn khẽ động, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vân Tiêu có chút không dứt ra được, nhưng hắn cũng rõ ràng, lúc này, hắn không thể giữ Vân Tiêu lại, bởi vì bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Phong Nhi, Quân gia chúng ta cũng có không gian trùng động, cháu có thể từ không gian trùng động của Quân gia đi Vô Hồi Đại Lục..."
...
Vô Hồi Đại Lục.
Cách vô tận chi thành không xa một trấn nhỏ, đoàn người đang lên đường, đúng lúc này, bỗng nhiên bị hai bóng người nho nhỏ chặn đường...
"Xin hỏi, làm sao để đến vô tận chi thành?"
Dẫn đầu đám người kia là một nam tử mặc trường bào cẩm y, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người hai tiểu nữ hài trước mặt.
Hai tiểu nữ hài tuổi còn nhỏ, trông mới chỉ có bốn năm tuổi, đôi mắt ngập nước to tròn đáng yêu, nhìn cách ăn mặc của bọn chúng là có thể biết được, hai tiểu nha đầu này nhất định là người của các đại gia tộc.
Chỉ là...
Thiên kim tiểu thư từ các đại gia tộc đều có tùy tùng, vì sao phía sau hai nàng lại không có kẻ nào đi theo?
"Hai vị tiểu muội muội, các muội vì sao lại một mình xuất hiện ở chỗ này, cha mẹ đâu?"
Thanh niên rất kiên nhẫn cúi đầu, mỉm cười nói.
"Đại ca, ta tên là Vân Nhược Thủy, nàng là Diệp Quân, tỷ tỷ của ta, chúng ta trốn cha mẹ đi, huynh có thể nói cho chúng ta biết muốn đến Vô Tận chi thành thì đi hướng nào hay không?"
Trên mặt tiểu nữ hài trên treo một nụ cười thiên chân vô tà, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tinh xảo giống như búp bê sứ, không cần bàn cãi, sau khi nàng lớn lên, nhất định là đại mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Đến cả tiểu cô nương nàng gọi là Diệp Quân kia...
Tuổi còn nhỏ, một thân váy áo đỏ càng làm nổi bật tư sắc phi phàm của nàng, so sánh với Vân Nhược Thủy tinh xảo đáng yêu, tư thế nàng oai hùng, mặt mày cũng ẩn chứa anh khí.
"Vô Tận chi thành tương đối hỗn loạn, các muội đi đến đó làm gì?"
Nói lời này, là nữ nhân bên tên cẩm y trường bào nam tử kia.
Nữ nhân này dáng người tha thướt yêu kiều, mặt mày ẩn chứa sóng ngầm, trong mắt lộ ra sự xảo trá, ánh mắt nàng nhìn hai tiểu cô nương này nhẹ nhàng lập loè tia sáng.
"Muội với tỷ tỷ muốn đi Dược Tháp ở Vô Tận chi thành tìm đường tỷ, cha muội nói, đường tỷ rất lợi hại, tỷ ấy..."
"Thủy nhi."
Sắc mặt Diệp Quân đứng bên khẽ biến đổi, vội vàng kéo ống tay áo Vân Nhược Thủy, lắc lắc đầu, ngăn lời nói kế tiếp của Vân Nhược Thủy.
Chợt, nàng giơ bàn tay lên trước khuôn mặt nhỏ, ông cụ non nói: "Ngươi chỉ nói cho chúng ta biết Vô tTận chi thành đi hướng nào là đủ rồi, chúng ta đến đó làm gì, ngươi không cần biết."
Gia gia từng nói, cõi đời hiểm ác, nàng không thể tin tưởng bất kì người xa lạ nào!
Huống chi, dù nói tháp chủ Dược Tháp là tẩu tẩu nàng, những người này cũng không tin tưởng.
Chẳng qua, các nàng nếu muốn đi Thất Châu Đại Lục tìm nhị ca với nhị tẩu, nhất định phải đến Dược Tháp, người nơi đó sẽ giúp bọn nàng nghĩ cách.
Nữ tử yêu kiều sắc mặt hơi hiện lên chút vội vàng, ánh mắt nàng lập loè vài cái, khóe môi gợi lên một độ cung giảo hoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...