Edit: Mai
Beta: Sahara
"Được, một khi đã như vậy, thì ta sẽ nhận lấy." Vân Lạc Phong nhún vai: "Nhưng ngươi làm cách nào đến được Thú Châu này, còn thành lập cả Truy Phong liên minh?"
"Chuyện này nói ra rất dài, lúc trước, sau khi ngươi rời khỏi, ta ngẫu nhiên gặp được một kỳ ngộ, cơ hội kia làm thực lực của ta đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, trùng hợp ngay lúc đó không gian trùng động mở ra, cho nên ta tới Thú Châu này...... Đáng tiếc, nơi này quá mức phức tạp, thế cho nên mãi mà ta vẫn chưa thể rời khỏi đây được."
Nam Cung Vân Dật hồi tưởng lại chuyện cũ, rồi đột nhiên thở dài một tiếng.
"Đúng rồi, Phó minh chủ, lần này người ra ngoài không phải nói là muốn tìm người sao? Như thế nào? Người có tìm được không?" Tùng mộc trầm ngâm nửa ngày, hỏi.
Nam Cung Vân Dật rất là bất đắc dĩ: "Không tìm được, không biết nàng rốt cuộc đi đến nơi nào......"
"Phó minh chủ, người hãy nói tên vị cô nương mà người đang tìm ra xem, có lẽ, chúng ta có thể giúp người."
Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người liên minh đều chuyển hướng về phía Nam Cung Vân Dật.
Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt: "Nam Cung, xem ra chuyện đi tới Thú Châu lần này của ngươi, thu hoạch không phải chỉ một Truy Phong liên minh thôi nhỉ......"
"Cái này......" Sắc mặt Nam Cung Vân Dật có chút xấu hổ: "Ta không biết tên nàng ấy, chẳng qua là không cẩn thận nhìn thấy nàng ấy tắm rửa, rồi bị nàng ấy truy sát."
"Hóa ra ngươi có khuynh hướng chịu ngược, đúng là nhìn không ra." Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn: "Nhưng mà, ngươi có thể miêu tả diện mạo cô nương kia, ta sẽ bảo Phượng tộc tìm người giúp ngươi."
"Hồng y...." Nam Cung Vân Dật ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, rất là nghiêm túc nói: "Nàng ấy mặc hồng y, rất xinh đẹp, rất quyến rũ, tóc nàng ấy rất dài, có thể dùng bốn chữ để hình dung là đen như thác nước."
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm.
Hồng y? Xinh đẹp? Tóc rất dài?
Lời này nói với chưa nói có cái gì khác nhau?
Nam Cung Vân Dật vẫn đắm chìm trong hồi ức: "Nhưng mà, tính cách nàng ấy tương đối táo bạo, rất dễ nổi giận, lúc nàng ấy truy sát ta, ta chỉ không cẩn thận sờ mông nàng ấy có một cái thôi, mà nàng ấy đã tức giận đến mức thiếu chút nữa là băm ta thành thịt vụn rồi, may mà ta chạy nhanh, bằng không, ngươi không còn cơ hội gặp lại người huynh đệ như ta đâu."
Tùng Mộc và mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Sờ mông người khác?
Cô nương kia không lập tức giết ngươi, thì đã xem như phá lệ nhân từ rồi đó......
"Còn gì nữa?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
"Hết rồi, ta chỉ nhớ có bấy nhiêu."
Nam Cung Vân Dật lắc lắc đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, nể tình chúng ta là huynh đệ thân thiết nhiều năm, ngươi giúp ta lần này đi!"
Vân Lạc Phong đỡ trán, mặt đầy khó xử quay sang Vân Tiêu.
"Chàng thấy thế nào?"
Vân Tiêu lạnh lùng quét mắt về phía Phượng Nguyệt, Phượng Nguyệt sợ tới mức suýt nữa quỳ rạp xuống đất, khóc không ra nước mắt nói: "Chủ nhân, chủ mẫu, chúng thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực đi tìm người! Nhất định sẽ tìm được nữ nhân của vị bằng hữu này của chủ mẫu."
Nam Cung Vân Dật thấy không đúng vội vàng sửa lại, nói: "Đừng.... đừng nói nàng ấy là nữ nhân của ta, nếu như bị nữ nhân điên kia nghe được, nàng ấy nhất định sẽ lập tức giết chết ta."
"Ngươi sợ nàng ta như thế, vì sao còn muốn tìm nàng ta?" Vân Lạc Phong mỉm cười, như cười như không hỏi.
Sắc mặt Nam Cung Vân Dật đầy xấu hổ nói: "Việc này...... nữ nhân điên kia đuổi giết ta lâu như vậy, đột nhiên lại không đuổi giết ta nữa, làm ta thấy có chút không quen."
Trên thực tế, dựa theo tính cách nữ nhân kia, không có khả năng buông tha hắn dễ dàng như vậy, cho nên, Nam Cung Vân Dật hoài nghi có phải nàng ấy đã gặp nguy hiểm gì không, vì vậy mới rời khỏi liên minh đi tìm nàng ấy......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...