Edit: Sahara
"Ha ha...."
Vương hậu lùi về sau hai bước, cất tiếng cười thê lương, nước mắt nương theo khóe mắt mà chảy xuôi xuống, nàng ta nói bằng giọng tự giễu.
"Vương, thiếp và chàng, còn có tỷ tỷ, ba người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Bắt đầu từ khi ấy, thiếp đã yêu chàng, nhưng trong mắt chàng lại chỉ có mỗi mình tỷ tỷ."
"Dung mạo của thiếp thua kém tỷ tỷ, thực lực cũng không bằng tỷ ấy, sau khi chàng lên làm vương, chúng trưởng lão liền muốn chọn tỷ ấy làm vương hậu, chàng có biết, thời khắc đó, thiếp đã ghen ghét thế nào không?"
Huyền Nguyên lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi mới sát hại nàng?"
Sắc mặt vương hậu bỗng cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Khi nhìn thấy gương mặt vương hậu biến sắc, nội tâm Huyền Nguyên liền bị lửa giận ngùn ngụt thêu đốt.
"Thật sự là ngươi giết nàng?"
Kỳ thực, câu nói vừa rồi chẳng qua là do Huyền Nguyên muốn thử vương hậu mà thôi, nếu là quá khứ, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ vương hậu, nhưng sau khi bộ mặt thật của vương hậu bị Vân Lạc Phong vạch trần, hắn liền bắt đầu nghi ngờ....
Và biểu tình này của vương hậu cũng đã nói lên tất cả.
Ầm!
Khí thế trên người Huyền Nguyên bạo nộ, hắn dùng sức bóp chặt cổ vương hậu, hai mắt đỏ bừng như muốn nứt toác ra vì giận.
"Nàng là tỷ tỷ của ngươi, hai người các ngươi từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngươi là do một tay nàng nuôi lớn, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết nàng hả?"
Cổ vương hậu bị Huyền Nguyên bóp chặt, không nói được nên lời, khuôn mặt bị nghẹt đến đỏ bừng, lộ vẻ tuyệt vọng.
Sau khi giết tỷ tỷ rồi, nàng cũng không thấy hối hận!
Vì muốn có được vương, nàng thà rằng giết hết người trong thiên hạ, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh đoạt vương với nàng.
Thế nhưng....
Hành động hiện tại của vương đã khiến nàng rét lạnh tâm can.
Chúng trưởng lão đứng ở một bên, lại không có người nào ngăn cản việc làm này của Huyền Nguyên, vương hậu phạm phải sai lầm thiên nộ nhân oán, chiếu lý nên nhận lấy trừng phạt.
Một lý do khác là.....
Bọn họ biết vương sẽ không giết vương hậu, nhiều nhất cũng chỉ phế nàng ta mà thôi.
Trong quốc gia bọn họ, trước giờ chưa có tiền lệ xử tử hình một ai.
Quả nhiên....
Sau khi phát tiết xong, Huyền Nguyên liền buông lỏng tay, bàn tay hắn còn đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt ngập tràn căm hận: "Ngươi đâu! Lôi vương hậu xuống, phế bỏ thực lực, trục xuất khỏi quốc gia!"
"Dạ, vương!"
Hai thị vệ vừa định tiến lên, thì đột nhiên có một cổ lực lượng vô cùng cường đại từ trên không trung bất thình lình đánh xuống, uỳnh một tiếng, cổ lực lượng kia xuyên thẳng qua người vương hậu.
Cả người vương hậu cứng đờ, không dám tin mà trừng lớn hai mắt, máu tươi theo lỗ thủng trước ngực tuôn ra ào ạt, nàng ta run lên một cái, rồi thân mình ngã quỵ xuống đất.
"Vương hậu!"
Mọi người vừa kinh ngạc vừa chấn động, họ ngẩng phắt đầu lên nhìn nam tử lãnh khốc đang đứng giữa trời.
Hắc y bay phần phật trong gió, tay phải của hắn đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của bạch y nữ tử, gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc dư thừa nào, thần sắc vô cùng lãnh khốc.
"Vị công tử này...." Sắc mặt đại trưởng lão có chút khó coi: "Vương hậu phạm sai lầm, chúng ta đã quyết định hình phạt cho vương hậu rồi, nhưng ngươi lại ra tay giết người, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Hắc y nam tử khẽ rũ mắt, nhìn xuống đám người bên dưới, ánh mắt lãnh khốc mang theo thần sắc ngạo nghễ, sát khí trên người phát ra mãnh liệt, khiến người ta không rét mà run.
"Vương hậu trước đó của quốc gia các người bị người ta sát hại, các ngươi không báo thù rửa hận cho nàng ta, ngay cả nam nhân yêu thương sâu nặng vị vương hậu kia cũng không có vì nàng ta mà nghiêm trị hung thủ...." Giọng điệu của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc vô tình: "Tuy nhiên..... Nếu kẻ nào dám động đến một sợi tóc của thê tử ta, ta sẽ khiến kẻ đó máu chảy thành sông!"
Giết người thì đã sao?
Vì nàng, hắn có thể giết sạch toàn bộ thiên hạ này, nói gì đến một ả nữ nhân?
Thân mình Huyền Nguyên có hơi cứng đờ, hắn khẽ thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn để lộ nụ cười khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...