Edit: Sahara
Tim Hoa Dật Phi bỗng căng thẳng, đúng vào lúc này, Quân Linh Nhi lại đột ngột quay lại, hôn lên môi hắn.
Hành động xảy ra bất thình lình này, làm thân thể Hoa Dật Phi cứng đờ, tiếp theo sau là một cảm giác choáng váng ập đến, khiến hắn lảo đảo.
"Linh Nhi, muội....."
Phịch!
Hoa Dật Phi còn chưa nói được mấy chữ thì cả người đã đổ ập xuống đất, mất đi ý thức.
"Biểu ca, xin lỗi, muội nhất định phải đến Táng Thần Sơn."
Quân Linh Nhi lau khóe miệng, xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn rất dứt khoát không quay đầu lại nhìn Hoa Dật Phi một cái nào.
Nàng sợ lỡ như nhìn rồi, bản thân sẽ không nỡ rời đi.
"Biểu thiếu gia, biểu thiếu gia...."
Một gia đinh đi ngang qua thấy Hoa Dật Phi đang nằm trên đất, liền nôn nóng kêu lớn: "Người đâu, mau tới đây! Biểu thiếu gia ngất xỉu rồi!"
Mà lúc này, Quân lão gia tử còn đang chìm trong bi thương, bỗng nghe thấy có tiếng kêu lớn, ông không kịp thu lại nỗi chua xót thì đã lau người chạy nhanh đến tiền viện.
"Sư phụ, Dật Phi làm sao thế này?"
Quân Huyễn nhíu mày.
Quả thật là chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Vân Lạc Phong còn chưa biết sống hay chết, thì lúc này Hoa Dật Phi lại đột ngột hôn mê.
"Đúng rồi, Linh Nhi đâu?"
Dựa theo tình huống đó giờ, nếu nghe được tin Hoa Dật Phi té xỉu, Quân Linh Nhi nhất định sẽ chạy đến ngay, nhưng sao lúc này lại không thấy bóng dáng của nó đâu cả?
Quân lão gia tử đứng thẳng người dậy, phất tay một cái, sai người đưa Hoa Dật Phi về phòng nghỉ ngơi.
"Con không cần tìm Linh Nhi nữa!"
Câu này rõ ràng là đang nói với Quân Huyễn.
"Sư phụ..." Quân Huyễn kinh ngạc nhìn về phía Quân lão gia tử.
Lời này của sư phụ là có ý gì?
"Dật Phi trúng thuốc mê nên mới hôn mê, mà thuốc này là do Linh Nhi hạ!"
"Cái gì?"
Quân Huyễn đại kinh thất sắc, Linh Nhi và Dật Phi là thanh mai trúc mã, hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt, tại sao Linh Nhi lại hạ thuốc mê đối với Dật Phi?
Quân lão gia tử cười khổ lắc đầu: "Nếu ta đoán không lầm, Linh Nhi hẳn đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, biết Vân nha đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bỏ mình, vì vậy nó mới muốn đến Táng Thần Sơn."
Nháy mắt, Quân Huyễn lại biến sắc lần nữa, ông vội vàng phân phó: "Người đâu! Lập tức đi bắt tiểu thư về cho ta!"
Quân lão gia tử không có ngăn cản việc làm này của Quân Huyễn.
Ông lớn tuổi vậy rồi, đã không thể nhận thêm được bất cứ nỗi đau mất đi người thân nào nữa.
"Huyễn nhi, Quân gia này tiếp tục giao cho con quản lý, vi sư sẽ rời khỏi Quân gia một khoảng thời gian."
"Sư phụ, người muốn đi đâu?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Cho dù Vân nha đầu chết rồi thì ta vẫn phải đem thi thể con bé từ Táng Thần Sơn về! Để nó được nhập thổ vi an!"
(*nhập thổ vi an: yên mồ yên mả, chôn cất đàng hoàng, mồ yên mả đẹp.)
Quân lão gia tử hít một hơi thật sâu, đè nén đau thương trong lòng, cố gắng mở miệng nói.
"Sư phụ!" Quân Huyễn hoảng hốt vội ôm chằm lấy Quân lão gia tử, khẩn trương mà nói: "Người không thể đi! Quân gia không thể không có người! Đồ nhi cũng không muốn mất đi người!"
"Aiz..."
Quân lão gia tử thở dài một hơi, chậm rãi nâng tay lên, nhìn dáng vẻ thì chắc là muốn vuốt đầu của Quân Huyễn.
Đừng thấy Quân Huyễn ở Quân gia vô cùng uy phong lẫm lẫm, nhưng khi ông đứng trước mặt sư phụ nhà mình thì luôn giống như một đứa trẻ, cho nên, Quân lão gia tử có hành động này cũng chẳng có gì lạ.
"Sư phụ...." Hai mắt Quân Huyễn phủ đầy lệ quang*, hơi ngẩng đầu lên, chờ đợi cái vuốt ve yêu thương của sư phụ nhà mình.
(*lệ quang: khi nước mắt trong mắt phản chiếu lại ánh sáng chiếu vào, thì ánh sáng được phản chiếu ấy gọi là lệ quang, dịch sát nghĩa là ánh sáng của nước mắt.)
Tuy nhiên... Quân Huyễn không chờ được cái vuốt ve yêu thương của sư phụ.
Cái ông chờ được là một âm thanh trầm đục do bàn tay của Quân lão gia tử đánh mạnh vào sau ót của ông.
Trong khoảnh khắc đó, trước mắt Quân Huyễn nổ đầy sao xẹt, cả người ngã quỵ xuống đất, rơi vào hôn mê.
Trước khi hôn mê, Quân Huyễn chỉ kịp nói một câu: "Sư phụ, người thật nhẫn tâm!"
(*Sa: ông cháu cùng một đức hạnh, dòng họ lấy bạo lực làm vinh quang mà =.=")
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...