Edit: Sahara
Kẽo kẹt....
Dưới sự chờ đợi của tất cả mọi người, cửa trưởng lão viện chậm rãi mở ra. Đi đầu bước từ bên trong ra là một lão giả lớn tuổi nhất.
Khuôn mặt vị lão giả này lạnh lùng vô cảm, trong mắt lại chứa một tia khôn khéo, dù đối diện với vẻ nghi hoặc của mọi người, nhưng trước sau lão giả vẫn không hề lên tiếng.
"Trưởng lão, tình huống sao rồi? Có phải người kia đã chết rồi không? Có cần lo hậu sự cho hắn ta không?"
Cuối cùng, một người trẻ tuổi không dằn nén được tò mò, bèn cất tiếng hỏi.
Từ đầu đến cuối, vẫn không có người nào cho rằng nam nhân kia còn sống, người đã bị quốc sư tiên đoán, chắc chắn sẽ phải chết.
Đại trưởng lão vẫn không nói gì cả, ông hơi dịch người sang một bên, để mọi người nhìn rõ khung cảnh trong phòng.
Trong căn phòng kia có một người nam nhân mang vẻ mặt mê mang cùng kinh ngạc, nhưng hơn tất cả là vẻ kích động xuất phát từ tận sâu trong lòng.
Hắn không chết.....
Quốc sư tiên đoán hắn sống không quá năm ngày, nhưng năm ngày kia đã qua rồi, vậy mà hắn vẫn còn sống.
Còn có chuyện gì khiến lòng người ta kích động hơn chuyện này nữa?
Mọi người đứng bên ngoài cũng sững sờ, dường như không có ai tin vào một màn mà mắt họ vừa nhìn thấy.
Người kia.... Vậy mà không có chết...
Lời tiên đoán của quốc sư sai rồi?
Đứng sau đám đông, Lâm U Vũ mặc váy áo xanh lá mang thần sắc tái nhợt nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang bước ra từ trong trưởng lão viện, nàng cắn chặt cánh môi dưới run rẩy của mình.
Không thể nào!
Độc thuật của nàng vô cùng cao cường, toàn bộ Độc Cốc không ai có thể so sánh được với nàng, vậy thì tại sao..... Tại sao bây giờ Vân Lạc Phong lại giải được độc của nàng?
Thời khắc này, Lâm U Vũ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, làm nàng có cảm giác như rơi vào trong hầm băng, chợt, đáy lòng nàng dâng trào lên sự bất an khó tả, Lâm U Vũ lập tức xoay người muốn rời khỏi nơi đây.
Bỗng nhiên, một bóng dáng với vóc dáng cao lớn đột ngột chắn trước mặt nàng, tiếp theo, là giọng nói từ tính khàn khàn truyền đến.
"Quốc sư đại nhân, không biết người muốn đi đâu vậy?"
Thân mình Lâm U Vũ cứng đờ, nàng máy móc ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một gương mặt anh tuấn soái khí.
Tuy nhiên, nụ cười trên gương mặt anh tuấn soái khí kia lại khiến nàng không rét mà run.
"Vương, ngài...."
"Không phải quốc sư người đã nói, không có người nào có thể cản được cái chết của tên kia hay sao?" Huyền Nguyên cười lạnh một tiếng: "Hiện tại, người còn có gì để nói?"
Lâm U Vũ cười khẩy mỉa mai: "Vậy cũng chỉ có thể nói là do trùng hợp mà thôi! Sự thật thì tiên đoán của ta trước giờ chưa từng sai...."
"Phải không?"
Ngay khi lời nói kia của Lâm U Vũ vừa thốt ra, thì từ bên cạnh bỗng truyền tới một giọng cười tà khí, tức khắc, hai mắt Lâm U Vũ tràn đầy phẫn nộ, nàng quay đầu, nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử đang nghênh bước đi đến.
Nắng sớm ban mai, phủ lên bạch y trắng hơn cả tuyết, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều muôn vàn phong hoa.
(*khuynh nghĩa là nghiêng. Khuynh quốc khuynh thành là từ hán việt, dịch nghĩa thuần việt là nghiêng nước nghiêng thành.
*phong hoa là từ trong câu tục ngữ hán việt phong hoa tuyệt đại. Câu này dùng cho nam thì có nghĩa là vô cùng phong lưu, phong lưu ở đây mang ý nghĩa khen tặng, chứ không phải chê bai phong lưu bay bướm nhé. Nếu dùng cho nữ thì nghĩa là vô cùng xinh đẹp.)
Chỉ duy nhất mình Lâm U Vũ là hận đến nghiến răng nghiến lợi đối với bạch y nữ tử kia.
"Ngươi có năng lực tiên đoán sống chết của người khác?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, tăng thêm ý cười tà khí bên môi: "Vậy không biết ngay lúc này đây ngươi có tìm ra được người nào sắp chết trong số những người ở đây hay không?"
Từ sau khi Huyền Nguyên chặn đường Lâm U Vũ lại, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng ta, bây giờ nghe được lời này của Vân Lạc Phong, lập tức trong lòng ai ai cũng thấy chấn động, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào Lâm U Vũ.
Tuy nam nhân đáng thương kia vẫn còn sống, nhưng mọi người vẫn sợ hãi rất lớn đối với năng lực của quốc sư.
Lâm U Vũ biến sắc: "Ta không thể tùy tiện phán định sống chết của người khác, bằng không sẽ ảnh hưởng đến năng lực của ta. Chỉ khi nào đến thời điểm đặc biệt, ta mới có thể...."
Vân Lạc Phong không đủ kiên nhẫn nghe Lâm U Vũ lải nhải, nàng nhướng cao mày ngắt ngang lời Lâm U Vũ: "Huyền Nguyên, làm phiền huynh đoạt lấy nhẫn không gian của ả giúp ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...