Edit: Sahara
Có rất nhiều người tận mắt chứng kiến chuyện trên chợ, cho nên muốn tìm được người kia thật rất dễ dàng. Không bao lâu sao, một nam nhân mang sắc mặt ủ dột được dẫn đến.
"Chúng ta bắt đầu đi!"
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh nam nhân đang nằm liệt trên đất, nàng trở tay một cái, trong tay liền xuất hiện một túi vải đựng đầy ngân châm.
Trưởng lão viện lúc này thập phần tĩnh lặng, mọi người đều đang chăm chú nhìn hành động của Vân Lạc Phong.
Sau khi Vân Lạc Phong tiêu độc* cho ngân châm, thì chậm rãi châm lên người nam nhân kia, nam nhân kia kêu lên một tiếng, toàn bộ cây ngân châm cũng theo đó mà đâm hết vào cơ thể hắn ta.
Khi ngân châm hoàn toàn đi vào cơ thể hắn ta, tay Vân Lạc Phong cũng vận chuyển linh lực đưa vào theo, rất nhanh, cả người nam nhân kia đã cấm đầy ngân châm, sắc mặt tái nhợt lúc đầu của hắn cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên, lại không có bất kỳ người nào ôm hy vọng nam nhân kia sẽ sống, bởi vì thực lực của quốc sư còn bày ra đó, chưa từng có người nào thoát khỏi tiên đoán của nàng ta.
Nam nhân đáng thương này cũng vậy!
"Được rồi!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai chữ này vừa vang lên, bàn tay Vân Lạc Phong cũng đặt lên ngực nam nhân kia, nàng hơi dùng lực, tất cả ngân châm đâm trên người hắn ta liền bị ép văng ra ngoài, cùng lúc đó, nam nhân kia lật người, nôn ra một ngụm máu.
Mặt mày Lâm U Vũ xanh mét, đáy mắt lóe lên từng tia lạnh lẽo.
Dù y thuật ả ta cao minh, có thể giải được độc cho tên này thì đã sao? Nàng có thời gian năm ngày, năm ngày đã đủ để nàng giết chết hắn ta.
Thế nhưng, một câu tiếp theo của Vân Lạc Phong đã làm kế hoạch của Lâm U Vũ vỡ tan tành.
"Do chuyện này hết sức quan trọng, để tránh có người giở thủ đoạn mưu sát hắn ta, nên trong năm ngày này, hắn ta phải lưu lại trưởng lão viện, cũng hy vọng các người có thể trông chừng hắn ta cho kỹ!"
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía chúng trưởng lão, nhàn nhạt mở miệng.
Chúng trưởng lão vẫn không tin thực lực của Vân Lạc Phong như cũ, nhưng bọn họ muốn để cho Vân Lạc Phong thua tâm phục khẩu phục, nên đã đồng ý với Vân Lạc Phong.
Quốc gia này bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, nên người dân ở đây đều rất chất phác, chuyện đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, vì thế, Vân Lạc Phong cũng yên tâm rời đi.
"Các vị trưởng lão...." Lâm U Vũ khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh.
Tuy nhiên, nàng còn chưa nói hết câu, thì đã bị Huyền Nguyên cắt ngang.
"Quốc sư, cho Vân cô nương thêm năm ngày thì đã sao? Năm ngày sau, nếu như người này chết đi, vậy tiên đoán của quốc sư vô cùng chính xác. Nhưng nếu hắn ta vẫn sống, thì chứng tỏ, quốc sư người chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi! Không biết quốc sư có cái dũng khí đợi thêm năm ngày hay không?"
Đợi thêm năm ngày, hắn sẽ có cơ hội nghĩ cách cứu Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Lâm U Vũ trắng bệch, hai tay siết chặt, tia sáng lạnh lập lòe trong mắt.
"Quốc sư, năm ngày sau mọi chuyện sẽ tự khắc rõ ràng hết thảy, xin quốc sư cứ yên tâm!" Đại trưởng lão mở miệng, nói.
"Hừ!"
Lâm U Vũ phất mạnh vạt áo một cái, xoay người bước ra ngoài.
Nội tâm Lâm U Vũ lúc này đang trông chờ vào một tia may mắn cuối cùng, hy vọng y thuật của Vân Lạc Phong không giải được độc của nàng.
Mặt mày nam nhân kia vẫn xám như tro tàn, dựa vào lòng tin đối với Lâm U Vũ, hắn quả thật tin tưởng bản thân sẽ không thể sống quá năm ngày.
Hắn đã tự phán án tử hình cho bản thân ở trong lòng của chính hắn.
Thời gian năm ngày rất nhanh đã qua đi.
Trong năm ngày này, tin tức Vân Lạc Phong đánh cược với Lâm U Vũ đã truyền đi khắp nơi. Đương nhiên, thái độ của tất cả mọi người đều là khịt mũi coi thường đối với sự không biết tự lượng sức mình của Vân Lạc Phong.
Quốc sư tựa như một vị thần, chuyện mà ngài ấy đã phán định, làm sao có thể sai được?
Nữ nhân kia rõ ràng là đang kéo dài thời gian, chỉ vì muốn sống thêm được năm ngày.
Đáng tiếc, năm ngày sau, nàng ta vẫn khó thoát cái chết.
Thế nhưng.....
Người dân ở đây vì muốn tận mắt chứng kiến kết cục mà quốc sư đã phán định, cho nên vào tối ngày thứ tư, bọn họ không ai đi ngủ, tất cả đều chạy đến hoàng cung, tụ tập bên ngoài trưởng lão viện, cùng nhau đứng đó ngây người suốt một đêm để sáng hôm sau có thể nhìn thấy nam nhân đáng thương kia chết....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...