Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Edit: Sahara

Nếu không nhờ máu Linh Long, có lẽ vừa rồi nàng đã bị Tần Nguyệt đánh hộc máu mà chết rồi.

"Bích Tiêu, ngươi có biết chuyện của Tiểu Thụ là như thế nào không?" Vân Lạc Phong nhìn đứa bé trai đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh, hỏi.

Bích Tiêu hơi rũ mắt: "Trước kia, hắn chưa được truyền thừa ký ức, nhưng khi Tần Nguyệt lấy Thần Thụ Tiên ra, hắn đã tự nhớ lại được phụ thân của hắn."

"Hắn vốn dĩ nên tiếp nhận truyền thừa ký ức hoàn chỉnh trước, mới có thể dùng hình dáng này để xuất hiện!" Bích Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Nhưng người lại bị thương, thương thế của người đã kích thích hắn, khiến hắn không màn việc chưa tiếp nhận truyền thừa xong thì đã ra ngoài, dẫn đến việc bị phản phệ. Hiện tại, hắn cần ngủ say để hoàn thành việc truyền thừa ký ức."

"Vậy Tiểu Thụ cần ngủ bao lâu?"

"Không biết! Có thể là một năm, có thể là ba năm.... Cũng có thể là vài thập niên!" Bích Tiêu lắc lắc đầu.


Từ thời điểm mà Vân Lạc Phong dùng thân thể của mình chặn đòn công kích cho Hỏa Hỏa, thì Bích Tiêu đã thật tâm thừa nhận vị chủ nhân này.

Chỉ là nàng không nói ra ngoài miệng mà thôi!

Vân Lạc Phong lại dời mắt lên người Tiểu Thụ một lần nữa, khóe môi nàng gợi lên một độ cong, nở nụ cười tuyệt mỹ.

"Ta có lòng tin, Tiểu Thụ sẽ trở lại bên cạnh ta rất nhanh!"

Bích Tiêu ngẩn ra, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, một lúc lâu sau, nàng mới thở dài: "Đã gần một ngàn năm ta chưa trở về Thánh Nữ Tộc. Thánh Nữ Tộc bây giờ, quả thật không còn giống như xưa nữa."

Vân Lạc Phong vẫn không nói lời nào.

Dù Bích Tiêu và tiểu Bạch đều là người Thánh Nữ Tộc, nhưng nàng vẫn không hề có hảo cảm gì với Thánh Nữ Tộc.

Dường như Bích Tiêu cũng nhận ra được thành kiến của Vân Lạc Phong đối với Thánh Nữ Tộc, nàng cười khổ đầy bất đắc dĩ: "Ngàn năm trước, dù người Thánh Nữ Tộc rất cao ngạo, nhưng lại rất hiểu lý lẽ. Còn Tần Nguyệt kia không phân rõ trắng đen thì đã động thủ với người. Một ngàn năm qua đi, Thánh Nữ Tộc đã thay đổi đến mức ta không còn nhận ra được nữa."

Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn Bích Tiêu, phẫn nộ nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói Tần Nguyệt? Trước đó không phải ngươi cũng một lời không hợp liền động thủ với chủ nhân ta hay sao? Ta thấy dù có trải qua bao nhiêu năm thì người Thánh Nữ Tộc cũng không hề thay đổi!"

Bích Tiêu có chút xấu hổ, xác thật, nàng của trước đó và Tần Nguyệt hiện tại cũng không khác gì nhau...

Nếu việc này không xảy ra trên người của mình, thì vĩnh viễn bọn họ cũng không nhận ra được hành vi của mình vô lý đến mức nào. Chỉ khi sự việc xảy ra trên người của mình, thì bọn họ mới nhận ra được việc làm trước đây buồn cười như thế nào.


Vết thương của Vân Lạc Phong gần như đã hoàn toàn bình phục, Bích Tiêu chậm rãi thu tay lại, đúng vào lúc này, Vân Lạc Phong bỗng cảm nhận được linh hồn run lên, sau đó là giọng nói của Tiểu Mạch truyền tới.

"Chủ nhân, không xong, Tô Tuấn chạy thoát rồi!"

Tô Tuấn chạy thoát?

Vân Lạc Phong nhíu mày, nàng chưa kịp suy nghĩ gì thì đã rời khỏi cây sinh mệnh.

Trong sân, những nơi bị ngọn lửa thêu đốt đều biến thành một mảnh đen thui, không còn nhìn ra được diện mạo vốn có của Huyền Thanh Môn nữa.

Tiểu Mạch đứng đối diện với Vân Lạc Phong, trên mặt đầy vẻ nôn nóng, còn có một chút phẫn hận.

"Chủ nhân, Tần Nguyệt kia để lại một hậu chiêu, ả bố trí truyền tống trận xung quanh Tô Tuấn, đưa Tô Tuấn đi rồi!"

Truyền tống trận?


Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống: "Tần Nguyệt kia vậy mà lại biết trận pháp?"

Trước đó Vân Lạc Phong đã bị trọng thương, cho nên mới không để ý được toàn bộ hành động của Tần Nguyệt.

Nếu nàng không bị thương thì đã phát hiện ra việc này rồi.

"Nhưng mà, đệ có điều không hiểu, tại sao Tần Nguyệt lại giúp Tô Tuấn trốn thoát, còn bản thân thì ở lại chịu chết?"

Giọng nói đầy nghi hoặc của Tiểu Mạch lại vang lên lần nữa.

Giữa lúc Vân Lạc Phong đang suy tư, thì giọng nói của Bích Tiêu đột ngột vang lên từ bên trong linh hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui