Editor: Sam Sam
Vì thế, Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn ăn quả Linh Hồn.
Phụt!
Sau khi ăn quả Linh Hồn, đột nhiên Lâm Nhược Bạch phun ra một ngụm máu, cả người nàng lảo đảo rồi ngã vào trong ngực Tiểu Mạch.
Tô Tuấn nhìn thấy Lâm Nhược Bạch ngã vào ngực Tiểu Mạch, lửa giận trong lòng càng lớn, sau đó hắn như sực nhớ ra cái gì đó, lập tức cười lạnh.
"Theo như ta biết, người nào ăn quả Linh Hồn vào đều phải ngủ rất nhiều ngày, cụ thể bao nhiêu thì cần phải dựa vào thể chất của người đó. Dựa theo cơ thể của tiểu Bạch, không tới nửa năm thì cũng chưa tỉnh lại được đâu."
Ánh mắt Tô Tuấn lóe lên, hắn cười lạnh: "Vì vậy, ngươi có biết ngươi vừa phạm phải sai lầm lớn thế nào không?"
"Ta không biết ta phạm phải sai lầm gì." Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn Tô Tuấn, cất giọng lạnh nhạt: "Ta chỉ biết các ngươi vừa phạm phải sai lầm mà ta không thể nào tha thứ được. Vân Dực, kẻ nào đến đây ngày hôm nay, ta không tha cho ai cả!"
Đám người Nhan Khả cả kinh, có lẽ là không ngờ được Vân Lạc Phong lại muốn đại khai sát giới.
Nhưng suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức hiểu rõ.
Nữ tử này là người có thù tất báo, đám người kia đã muốn giết nàng trước, vậy thì sao nàng phải tha cho bọn họ?
Người hiền bị kẻ khác bắt nạt!
Chỉ có kẻ ác, mới khiến người khác khiếp sợ!
Thân mình Vân Dực chợt lóe, xông tới giết đám người kia. Cả người hắn như một vị sát thần, chỉ nhấc tay một cái đã khiến người ta mất mạng.
Tô Tuấn ra hiệu bằng mắt với Tô Lạc Trần, Tô Lạc Trần hiểu ý, thừa dịp Vân Dực không chú ý liền tấn công Vân Lạc Phong.
"Nữ nhân đáng chết, hôm nay lão tử phế ngươi, xem ngươi còn dám ngông cuồng nữa không!"
"Vân cô nương, cẩn thận!"
Mắt thấy Tô Lạc Trần đã vọt đến trước mặt Vân Lạc Phong, đám người Nhan Khả vội vàng hét lớn.
Tuy bọn họ biết thực lực của Vân Dực rất mạnh, nhưng lại không biết thực lực của Vân Lạc Phong thế nào, vì vậy, khi vừa nhìn thấy hành động của Tô Lạc Trần, họ lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Trong gió nhẹ, thiếu nữ chẳng thèm di chuyển một chút nào, váy trắng khẽ bay, tà khí mà nghiêm nghị.
Khi Tô Lạc Trần đã lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, thiếu nữ nhướng mày, nhìn gương mặt hung ác của hắn ta.
Tay nàng nhẹ nhàng nâng cao....
Chát!
Một cái tát giáng mạnh lên mặt Tô Lạc Trần.
Âm thanh của cái tát này rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như chẳng hề dùng chút sức lực nào.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu cười nhạt, chỉ có mỗi đám người Nhan Khả là cười khổ mà thôi.
Vừa rồi khoảng cách của bọn họ với Vân Lạc Phong hơi xa, không kịp lao tới giúp đỡ, mãi đến tận lúc này, bọn họ mới kịp chạy đến ngăn chặn Tô Lạc Trần.
Thế nhưng, chuyện xảy ra kế tiếp đã khiến tất cả phải trợn mắt há mồm.
Dưới cái tát không nặng không nhẹ của Vân Lạc Phong, đầu Tô Lạc Trần giống như con quay, không ngừng chuyển động trên cổ hắn ta.
Hắn muốn mở miệng kêu cứu, nhưng không có cách nào nào phát ra được âm thanh.
Cho đến khi một tiếng rắc vang lên, cổ hắn ta đứt lìa, đầu lăn xuống đất, máu tươi phun ra, thì hắn mới được giải thoát khỏi cảm giác choáng váng.
Cả đỉnh núi đều yên lặng.
Yên lặng đến mức chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể nghe được âm thanh.
Tô Tuấn khiếp sợ đến mức không nói nên lời, theo sau nỗi khiếp sợ dâng lên từ trong lòng là cảm giác may mắn.
Hắn sợ hãi thực lực của Vân Lạc Phong...
Cảm thấy may mắn vì người xông lên không phải là hắn.
Nếu không, dưới cái tát vừa rồi, sợ rằng hắn cũng không thể may mắn mà thoát khỏi.
Nực cười chính là, trước đó hắn còn cho rằng Vân Lạc Phong chỉ là một người dưới Thiên Linh Giả.
Bỗng nhiên, Tô Tuấn lại nhớ thêm cái gì đó, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Có phải là ngươi cố ý hay không? Nhất định là ngươi cố ý hái Bích Xà Thảo, để cho ta thiếu cảnh giác, rơi vào bẫy của ngươi! Nữ nhân ngươi sao có thể ngoan độc đến như vậy? Nếu không phải do ngươi thì cũng sẽ không có nhiều người chết đến thế!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...