Edit: Sahara
Hai huynh đệ thiếu gia Huyền Thanh Môn, Tô Lạc Trần cuồng vọng tự đại, thích gây chuyện thị phi, từ đầu đến chân rõ ràng là một tên ăn chơi trác táng. Tô Tuấn thì lại cao ngạo, luôn tạo cảm giác bản thân mình là tốt nhất. Trong một năm này, Lâm Nhược Bạch luôn luôn đi theo bên cạnh hắn, vì thế mà càng làm cho hắn tin tưởng rằng tâm tư của đối phương đã thuộc hết về mình.
Ngay cả lần này cũng vậy, đều là do Lâm Nhược Bạch cương quyết muốn được đi theo hắn ra ngoài.
Nếu không phải đã yêu hắn, thì sao tiểu nha đầu này lại dính hắn đến như vậy?
Tô Tuấn tự cao tự đại, nghiễm nhiên không hề biết Lâm Nhược Bạch trời sinh đã có tính ham chơi, sao có thể chịu ngồi yên ở một nơi buồn tẻ như Huyền Thanh Môn? Cho nên chỉ cần có cơ hội được đi ra ngoài, thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Nhưng mà...." Tô Lạc Trần cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Tuấn: "Mới vừa rồi đệ nhìn thấy tình cảm giữa Lâm Nhược Bạch và sư phụ nàng ta rất tốt, liệu Lâm Nhược Bạch có chịu vì Huyền Thanh Môn chúng ta mà phản bội lại sư phụ mình không?"
Tô Tuấn tự tin mỉm cười: "Sư đồ bọn họ đã lâu không gặp, đương nhiên là sẽ thân mật hơn bình thường một chút. Ta cho bọn họ được ở bên nhau mấy ngày, mấy ngày sau, tiểu Bạch chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh ta! Khi ấy, ta chỉ cần hứa sẽ cưới nàng, thì nhất định là nàng ấy sẽ vui mừng đến phát khóc!"
Tô Lạc Trần do dự thêm nửa ngày, rồi lại do hỏi: "Đại ca, huynh khẳng định Lâm Nhược Bạch sẽ đồng ý gả cho huynh?"
"Nàng không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai? Trong một năm qua, ta có thể cảm nhận được tình cảm mà tiểu Bạch dành cho ta! Nếu không phải vì muốn tiểu Bạch càng yêu ta sâu đậm hơn, thì ta cũng không cố tình bắt rồi lại thả, chưa chịu chấp nhận nàng ấy!"
Giọng điệu Tô Tuấn tràn đầy tự tin, hiển nhiên là trong lòng hắn đã nhận định, Lâm Nhược Bạch nhất định sẽ là nữ nhân của hắn.
Cho dù Lâm Nhược Bạch chưa từng bày tỏ với hắn, nhưng trong lòng hắn sớm đã khẳng định một điều, nha đầu này chắc chắn là đã yêu hắn sâu nặng đến mức không dứt ra được.
"Đại ca, đệ chỉ biết phụ thân bảo huynh phải lấy lòng Lâm Nhược Bạch, nhưng đệ còn chưa biết rốt cuộc thì Lâm Nhược Bạch này có lai lịch gì?" Tô Lạc Trần nhìu mày, hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc suốt thời gian qua.
Tô Tuấn nhìn đệ đệ mình, trả lời bằng giọng điệu không nóng không lạnh: "Lâm Nhược Bạch hình như là người đến từ "nơi đó", nếu như có thể cưới nàng, Huyền Thanh Môn chúng ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí, nói không chừng chúng ta còn có thể siêu việt hơn cả Quân gia."
Người "nơi đó"?
Tô Lạc Trần khiếp sợ trừng lớn hai mắt, chả trách phụ thân lại bảo đại ca đi lấy lòng Lâm Nhược Bạch, thì ra Lâm Nhược Bạch là người của "nơi đó"!
______
Trên núi, đám người Nhan Khả đều đang kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, dường như là do không có ai ngờ tới thị vệ bên cạnh nàng lại có thực lực đáng sợ đến như vậy.
Phó Cẩm có chút hổ thẹn, hắn tiến lên trước, áy náy nói: "Xin lỗi, Vân cô nương! Trước đó ta không nên xem thường cô nương! Vừa rồi nếu như không nhờ có Vân cô nương, thì e là mấy người chúng ta đều khó thoát cái chết."
Đôi con ngươi của Vân Lạc Phong đen nhánh sáng trong, giọng nói thốt ra có vài phần tà khí nghiêm nghị: "Có thể mượn lều của ngươi dùng một chút được không?"
Nghe vậy, Phó Cẩm vội vàng đáp: "Vân cô nương, người cứ tự nhiên mà dùng lều của ta!"
Có lời này của Phó Cẩm, Vân Lạc Phong cũng không nhiều lời vô nghĩa, một tay nàng dắt tay Tiểu Thụ, tay còn lại thì nắm cổ tay Lâm Nhược Bạch, rồi kéo cả hai đi vào lều Phó Cẩm.
Ngay lúc đám người Phó Cẩm cũng muốn đi vào, thì thân hình cường tráng của Vân Dực đã đứng chắn, canh giữ ngay cửa lều. Dùng ánh mắt túc sát của mình để ngăn chặn đám người Phó Cẩm bước tới.
"Phó Cẩm!" Nhan Khả khẽ thở dài một tiếng: "Vừa rồi cũng may là nhờ có Vân cô nương mới có thể đuổi được đám người của Tô Lạc Trần."
"Kỳ thực, Vân cô nương muốn cứu nhi tử của nàng thoát khỏi tay đám người Huyền Thanh Môn là hết sức dễ dàng, nàng ấy không cần đả thương người của Huyền Thanh Môn, lại càng không cần đối địch cùng bọn chúng!"
Nhan Khả*(1) nói lời này, hiển nhiên không phải là vì Huyền Thanh Môn.
Trong lòng Nhan Khả*(2) sớm đã hận Huyền Thanh Môn đến độ hận không thể băm vằm chúng thành ngàn mảnh.
(**(1,2) Ở chỗ này tác giả viết là tên Phó Cẩm, lúc edit đọc mãi không xuôi tai được, cứ thấy sao sao đâu á. Cho nên mới thử sửa lại thành Nhan Khả, sau khi qua chương mới thì thấy khớp với mạch truyện. Hic, vì vậy Sa viết chú thích này nhắn đến bạn đọc, trong truyện rất nhiều trường hợp tác giả nhầm tên nhân vật, nên nếu ai đọc cover rồi là thấy edit khác tên thì đừng nghĩ là do edit sai nhé!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...