Edit: Sahara
*****Từ chương này Sa xin sửa lại cách xưng hô của Vân Lạc Phong với Tiểu Thụ là con nha.
________
Toàn bộ Vu Yêu Tộc đều bị bao phủ trong chướng khí mù mịt, Thánh Nữ bỏ đi, làm cho tâm trạng vui mừng phấn khởi của mọi người lâm vào khủng hoảng bất an.
___ ___
Vân Lạc Phong triệu hồi Trà Trà, cưỡi nó nhanh chóng chạy đến Khô Long Trấn, khi đến đây mới phát hiện, Khô Long Trấn vốn dĩ tiêu điều hiện tại đã đông đút người dân. Chỉ tiếc, người mà nàng muốn tìm đã sớm rời đi.
"Xem ra ta đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi!" Vân Lạc Phong nhìn gian phòng trống trơn: "Muốn tìm Hồng Loan tương đối dễ dàng, chỉ cần đến Đông Châu thì sẽ biết được tung tích của nàng ấy! Nhưng muốn tìm được Vân Tiêu thì lại không đơn giản như vậy."
Hành tung của Vân Tiêu trước giờ luôn bất định, muốn tìm được chàng thì khó khăn hơn nhiều.
"Tuy nhiên, khoảng cách từ Trung Châu đến Linh Châu gần hơn khoảng cách từ Trung Châu đến Đông Châu, nếu bây giờ đi Đông Châu sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, chi bằng bây giờ cứ đến Quân gia trước, nếu như có duyên thì sẽ hội ngộ với nhau trên đường."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, rồi thầm hạ quyết định trong lòng.
Đúng lúc này, từ trong linh hồn Vân Lạc Phong vang lên âm thanh ồn ào của Tiểu Thụ, nàng liền nhíu chặt mày: "Tiểu Thụ, con muốn ra ngoài à?"
"Mẫu thân, người ta nhớ người!"
Giọng nói của Tiểu Thụ mềm mại đáng yêu, làm người ta hận không thể ôm lấy nó mà cắn một cái.
Nghe thấy câu này, Vân Lạc Phong liền mềm lòng, nàng vừa động ý niệm thì Tiểu Thụ đã xuất hiện ngay bên cạnh.
"Mẫu thân!"
Tiểu Thụ nhào vào lòng Vân Lạc Phong, hai cánh tay ú nần trắng nõn ôm chặt lấy người nàng, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu nở nụ cười tươi rói.
"Ẳng ẳng!"
Trà trà cọ cọ đầu vào chân Vân Lạc Phong, hai mắt đáng thương nhìn chăm chú vào chủ nhân, giống như là đang tranh sủng cùng Tiểu Thụ.
"Này!" Tiểu Thụ chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Trà Trà: "Đồ lớn xác, đừng hòng đoạt mẫu thân của ta, ngươi lớn như vậy, mẫu thân không thèm thích ngươi đâu."
So với ba năm trước, hiện tại Tiểu Thụ nói chuyện càng thêm lưu loát, rõ ràng mới chỉ có bốn tuổi, nhưng trông cứ như là một tiểu đại nhân bảy tám tuổi vậy.
Khuôn mặt nhỏ bụ bẩm hiện giờ càng trở nên tinh xảo, diện mạo tương tự với Vân Tiêu đủ cả mười phần, rất khí phách.
Trà Trà suy nghĩ một hồi, đột nhiên, cả người nó bị bao phủ bởi một chùm tia sáng, nháy mắt tiếp theo thì nó bỗng biến thành một con chó nhỏ cỡ lòng bàn tay, hai mắt rưng rưng đen nhánh to tròn sáng ngời nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Tiểu Thụ vốn dĩ định bắt Trà Trà ném vào không gian thần điển, nhưng vừa thấy tên đại gia hỏa này trở nên đáng yêu như thế thì hai mắt liền phát sáng.
"Mẫu thân, người cho con tên gia hỏa này làm sủng vật đi!"
Dứt lời, Tiểu Thụ liền nhào về phía Trà Trà, một tay bắt lấy Trà Trà, tay còn lại thì xoa nắn đủ kiểu.
"À phải, tại sao mấy người kia cứ nhìn chúng ta mãi vậy?" Tiểu Thụ phát hiện rất nhiều người qua đường đều đang chú ý nhìn vào bọn họ, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhăn nhó lại, khó hiểu mà hỏi.
"Chắc là tại thấy con lớn lên đẹp."
Vân Lạc Phong nhéo nhéo cái má trơn bóng của Tiểu Thụ, cười tủm tỉm nói.
Tiểu Thụ chớp chớp mắt, sau bé cứ cảm thấy người mà đám người kia đang nhìn là con rối đại hán đi theo phía sau bọn họ vậy nhỉ?
Bởi vì, mới vừa rồi, lúc Vân Lạc Phong đưa Tiểu Thụ ra ngoài, cũng tiện tay thả cả con rối ra ngoài luôn.
Bất quá, Tiểu Thụ rất thông minh, không có hỏi vấn đề này ra miệng, bé bước tới trước hai bước, nắm lấy tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác nở nụ cười tươi tắn.
"Mẫu thân, bao giờ chúng ta đi tìm cha?"
"Chúng ta đi Linh Châu trước, ta muốn nghiệm chứng một việc, trên đường đến Linh Châu, chúng ta có thể nhân tiện hỏi thăm tin tức về cha con."
Vân Lạc Phong hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng thầm thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...