Edit: Sahara
Nếu vừa rồi không có Vân Lạc Phong, có lẽ hắn đã không thể khắc chế sự sợ hãi trong nội tâm mình.
Có lẽ đúng như lời Vân Lạc Phong nói, kiếp trước của mình, nói không chừng là đã chết trong tay của linh thú loài chó...
Tuy nhiên, Cơ Cửu Thiên lại không có để ý tới, trước khi chiến đấu với Linh Khuyển, Vân Lạc Phong đã lặng lẽ điểm vài huyệt đạo của hắn, hơn nữa còn bỏ một góc linh dược vào bên cạnh hắn.
Hành động này của nàng, chính là để trợ giúp việc khắc chế nỗi sợ hãi của Cơ Cửu Thiên.
Còn chân chính giúp hắn khắc phục nhược điểm, là hoàn toàn phải dựa vào dũng khí của chính hắn.
Cũng không biết Cơ Cửu Thiên lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, tròng vào cổ Linh Khuyển, rồi dắt nó đến trước mặt Vân Lạc Phong, giọng điệu thì khí phách xông thẳng lên tận trời, nhưng lời thốt ra lại cực kỳ đơn giản: "Cho ngươi!"
Khóe miệng Vân Lạc Phong khẽ co rút: "Ta không cần!"
Làm như không nghe thấy lời Vân Lạc Phong, Cơ Cửu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi lại thiếu ta một ân tình, cho nên, đời này của ngươi đừng mong trả dứt!"
"........."
Có cái loại cưỡng ép thi ân như vậy sao?
Bản thân mình thiếu ân tình của người này, đúng là quá mệt.
"Một cái không đủ, bổn tọa sẽ tiếp tục bắt thêm mấy con linh thú nữa, dù sao, ân tình mà đời này ngươi thiếu ta cũng sẽ không thể trả hết được, ngươi trả một cái, ta lại bắt ngươi thiếu thêm một cái."
Vân Lạc Phong phát ngốc: "Cơ Cửu Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Bổn tọa chỉ muốn để cho ngươi thiếu nợ nhân tình của bổn tọa, Vân Lạc Phong, cả đời này ngươi đừng hòng ném bổn tọa đi!"
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, Cơ Cửu Thiên dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nha đầu này còn không phải là nghĩ sau khi trả hết nhân tình cho hắn rồi thì sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa à?
Nằm mơ đi!
Hắn sẽ không để cho loại chuyện như thế có khả năng xảy ra!
Biện pháp duy nhất chính là để cho nha đầu này liên tục thiếu nhân tình của hắn, như vậy thì nàng sẽ không có cách nào ném hắn đi.
"Cơ Cửu Thiên!" Vân Lạc Phong vừa định tức giận, lại thấy nam nhân vốn đang đứng thẳng trước mặt mình đột nhiên ngã xuống đất.
Nàng không kịp suy nghĩ gì đã lập tức tiến lên, định đỡ lấy người của hắn.
Tuy nhiên.....
Linh Khuyển đã nhanh hơn một bước, dùng lưng của nó đỡ lấy cả người Cơ Cửu Thiên.
Linh thú loài chó luôn biết tạo niềm vui cho con người, đồng thời cũng rất trung thành.
Nếu không đã không có hai chữ trung khuyển.
Đương nhiên, tiền đề là đối phương chính là chủ nhân của nó, như vậy, nó tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chủ nhân của mình.
Con Linh Khuyển này là do Hạng Phi bắt được trên đường, lại chưa có được sự cam nguyện thần phục của Linh Khuyển, nó giúp Hạng Phi chiến đấu, chẳng qua là vì sợ bị đánh, bất đắc dĩ phải nghe lệnh mà thôi.
Chính vì vậy, Linh Khuyển mới dễ dàng ruồng bỏ Hạng Phi.
Một khi có được sự cam nguyện chân chính của nó, thì cả đời của nó cũng sẽ không ruồng bỏ chủ nhân mình.
Đây chính là ngọn nguồn của trung khuyển.
"Thương thế của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hẳn là cần phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn."
Đáng tiếc, đã để tên Hạng Phi kia chạy mất.
Nếu không phải Cơ Cửu Thiên bị thương, thì e là toàn bộ người của Độc Cốc đều có đi mà không có về.
Nguyên nhân chính vì Cơ Cửu Thiên bị trọng thương, không cách nào đuổi theo Hạng Phi, cho nên mới để hắn ta trốn khỏi tầm mắt.
Linh Khuyển đỡ lấy Cơ Cửu Thiên, thật cẩn thận thả hắn xuống đất, rồi ngoan ngoãn ghé vào một bên.
"Ngươi muốn đi theo chúng ta?" Vân Lạc Phong nhìn linh khuyển, cất tiếng hỏi.
Linh Khuyển vội vàng gật gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt Vân Lạc Phong.
"Ừm... Ngươi có thể nói tiếng người không?" Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhìn vào mắt Linh Khuyển: "Linh thú đạt tới cảnh giới như ngươi, đều có thể mở miệng nói tiếng người, tại sao ngươi lại không nói được?"
Vân Lạc Phong nhìn Linh Khuyển từ trên xuống dưới, rồi chợt bừng tỉnh.
"Ngươi hẳn là đã bị người ta hạ độc, khiến cho không cách nào nói chuyện được, tuy rằng ta không biết kẻ kia tại sao lại làm vậy, nhưng ta có thể giúp ngươi!"
=== ====== ====== ====== ====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...