Edit: Sahara
(***PS đính chính: Tuyệt Thiên là Tuyệt Ngàn nha mọi người. Chữ thiên có nghĩa là trời nhưng cũng có nghĩa là 1 ngàn. Hôm nay dò lại mới biết những bạn khác trong team edit là Tuyệt Ngàn, Sa không biết nên edit là Tuyệt Thiên, Thiên là từ hán việt của Ngàn, cả hai tên đều đúng, nhưng để thống nhất với team nên từ chương 1455 Sa sẽ edit lại thành Tuyệt Ngàn. Mọi người thông cảm nha!! Xin lỗi mọi người vì sai sót này!!!)
Thiếu nữ nâng mắt lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt yêu diễm của nam nhân, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn.
"Cơ Cửu Thiên, rốt cuộc ngươi cũng khắc phục được nhược điểm của mình!"
Kỳ thật, trận chiến này, Vân Lạc Phong không cần đánh cũng có thể mang theo Cơ Cửu Thiên thoát đi.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định mạo hiểm tánh mạng của mình, mục đích chính là để Cơ Cửu Thiên khắc phục được nhược điểm.
Nếu như Cơ Cửu Thiên có nhược điểm, một khi bị truyền ra ngoài, thì sao này hắn chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho nên, nàng chỉ đành đánh cược vào vận khí!
"Nha đầu ngốc!" Trong giọng nói của Cơ Cửu Thiên ẩn chứa sự sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện: "Ta bảo ngươi trốn, tại sao ngươi không trốn?"
"Ân tình mà ta nợ ngươi quá nhiều rồi!" Vân Lạc Phong cười cười: "Cho nên, hiện tại trả cho ngươi một ân tình!"
Ân tình mà Vân Lạc Phong ám chỉ không phải là việc cứu Cơ Cửu Thiên, mà là giúp Cơ Cửu Thiên loại bỏ nhược điểm sợ hãi đối với loài chó.
Cơ Cửu Thiên dường như có chút bất mãn, nghe Vân Lạc Phong nói xong, liền nhíu chặt mày: "Chỉ như vậy mà ngươi đã trả xong một cái ân tình?"
"Bằng không thì sao?"
Nàng chưa bao giờ thích thiếu nợ!
Đặc biệt là nợ nhân tình!
Tuy nhiên, trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, vị trí của Cơ Cửu Thiên hiện tại đã ngang bằng với Nam Cung Vân Dật.
Trong lòng Cơ Cửu Thiên bỗng sinh ra một ngọn lửa giận, nhưng cố tình hắn lại không thể phát hỏa với Vân Lạc Phong, chỉ có thể bắn ánh mắt lạnh lùng về phía những người còn lại trong Độc Cốc.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Sư phụ của ta từng nói, ngươi rất sợ hãi đối với linh thú loài chó, tại sao bây giờ ngươi vẫn bình yên vô sự?" Sắc mặt Hạng Phi tái nhợt, hoảng sợ lui về sau hai bước.
Cơ Cửu Thiên cười lạnh một tiếng: "Các ngươi báo hại nha đầu này trả cho bổn tọa một ân tình, món nợ này, bổn tọa nên thanh toán như thế nào với các ngươi đây?"
Vừa nghe thấy lời này, mấy người kia thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất.
Hóa ra hắn phẫn nộ như thế, không phải là bởi vì người của Độc Cốc dám ám toán hắn, mà là bởi vì sự xuất hiện của Độc Cốc làm cho Vân Lạc Phong có thể trả cho hắn một ân tình hay sao?
"Cơ...." Hạng Phi nuốt mạnh một ngụm nước miếng: "Cơ công tử, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây, tuyệt đối không tranh đoạt Vu Yêu Cốt với các người."
Cái gì mà Vu Yêu Cốt, sao có thể quan trọng bằng việc giữ mạng?
Trừ phi là Cốc chủ đến đây, mới có thể đánh một trận với Cơ Cửu Thiên, dựa vào hắn, còn kém rất xa mới có thể trở thành đối thủ của Cơ Cửu Thiên.
"Chạy!"
Hạng Phi không rảnh mà lo đến những người khác, vội vàng nhắm thẳng phương hướng lên núi mà chạy.
Những người khác thì đã bị dọa sợ đến ngây người, ngay cả việc chạy trốn cũng quên mất....
Vốn dĩ nghĩ rằng Cơ Cửu Thiên chắc chắn sẽ đuổi theo Hạng Phi, ai ngờ nam nhân này không có đuổi theo Hạng Phi, mà lại đem lửa giận phát tiết lên trên người những người khác.
Tiếp theo đó là một hồi đơn phương hành hạ đến chết!
Người của Độc Cốc không hề có sức phản kháng, dưới công kích của Cơ Cửu Thiên, chết sạch không còn một người!
Không bao lâu sau, ngoại trừ Hạng Phi đã bỏ trốn, thì những người khác đều trở thành tử thi, ngay cả lão già phản bội Vu Yêu Tộc cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, lão ta cho rằng đầu thuận vào Độc Cốc, thì dù thế nào cũng có thể trở thành một trưởng lão, lại không ngờ rằng bản thân phải chết trong ảo cảnh.
"Grâu...!"
Linh Khuyển thấy Cơ Cửu Thiên đi về phía nó, liền hoảng sợ lui về phía sau hai bước, phát ra một tiếng sủa cảnh cáo đối phương không được tới gần.
"Nằm xuống cho bổn tọa!"
Cơ Cửu Thiên hất khuôn mặt yêu diễm lên, cất giọng nói cao ngạo mà khí phách.
Linh Khuyển lập tức nằm sát xuống mặt đất, bày ra tư thái thần phục, nức nở sủa lên hai tiếng, sự hung tàn trong đáy mắt biến thành vẻ đáng thương.
"Thật không biết tại sao bổn tọa lại đi sợ cái loại linh thú có cấp bậc như ngươi?"
Trên thực tế, bản thân Cơ Cửu Thiên cũng không biết tại sao mình lại có cái nhược điểm này.
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...