Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Edit: Sahara

Hoàng Oanh Oanh siết chặt nắm đấm, trong mắt là nỗi hận thấu xương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười lạnh của Âu Nhã.

Nắm đấm của nàng, càng nắm càng chặt, cả người không ngừng run rẩy.

"Âu Nhã, lần này ta tới, ngoại trừ báo thù rửa hận cho Hoàng gia, ta còn muốn lấy lại di vật của mẫu thân ta! Ngươi mau đem châu thoa trên đầu ngươi trả lại cho ta!"

Đáy mắt Âu Nhã hiện lên một đạo kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: "Hoàng Oanh Oanh, châu thoa này vốn là của ta, lúc trước ngươi muốn ăn cắp nó, lại không có đắc thủ* (*thành công), bây giờ còn dám nói đây là di vật của mẫu thân ngươi?"

"Ngươi...." Hoàng Oanh Oanh tức đến hai mắt đỏ ngầu, hận ý trong mắt càng mãnh liệt hơn.

"Người đâu! Bắt tên đạo tặc này lại cho bổn Thánh Nữ!"


Âu Nhã phất tay áo, lạnh giọng hạ lệnh.

Hai gã thủ vệ quay sang nhìn nhau, nhưng không có người náo thực hiện mệnh lệnh của Âu Nhã.

Biểu tình của Âu Nhã lạnh xuống ngay lập tức: "Các ngươi không nghe thấy lời của bổn Thánh Nữ nói hay sao? Lập tức bắt hết đám người này lại cho ta!"

"Chuyện này....." Thủ vệ do dự suốt nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng đáp: "Vị nam tử này là Cơ Cửu Thiên, viện trưởng của học viện Tây Châu!"

Cơ Cửu Thiên là nam nhân đã làm chấn động cả Tây Châu vào năm đó.

Hắn dựa vào thực lực của một mình hắn, tiêu diệt toàn bộ cường giả của Tây Châu, làm cho Tây Châu xuống dốc nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thể ngẩng đầu lên.

Một nhân vật đáng sợ như thế, ai dám trêu chọc hắn?

"Tây Châu?" Âu Nhã khinh thường, cười lạnh nói: "Nghe nói Tây Châu này xếp hạng chót nhất trong các châu ở đại lục này, chẳng lẽ Vu Yêu Tộc Trung Châu chúng ta lại đi sợ một thế lực cỏn con của Tây Châu?"

Trong khoảng thời gian ở Thất Châu Đại Lục, Âu Nhã đã sớm tìm hiểu việc phân chia thế lực ở Thất Châu Đại Lục này, trong đó Tây Châu chính là châu lục yếu nhất ở đây.

Một châu lục hạng bét, có tư cách gì so sánh với các châu lục khác?

Đây cũng chính là nguyên nhân Âu Nhã không để Cơ Cửu Thiên vào mắt.

"Mồm thối*!"


(*nguyên văn cover là lưỡi khô, cũng tức là chứng bệnh miệng đắng lưỡi khô, hay còn gọi là khô miệng. Bệnh này làm trở ngại việc ăn, uống, nói,.... Ngoài ra còn đẩy nhanh tình trạng thoái hóa răng, hôi miệng.....

_cho nên, từ lưỡi khô còn là tiếng lóng mắng chửi những người ăn nói vô duyên, miệng thúi.)

Khóe môi Cơ Cửu Thiên cong lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra hàn khí dày đặc, chợt hắn nâng tay lên, trong khi Âu Nhã còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một đạo lực cường đại đánh thẳng vào người, âm một tiếng, cả người Âu Nhã liền bị đánh bay.

Âu Nhã khiếp sợ trợn tròn hai mắt, dường như không ngờ tới, nam nhân này lại dám ra tay đánh mình ngay trên địa bàn Vu Yêu Tộc.

"Bổn tọa ghét nhất là nữ nhân mồm thối! Nếu không phải nể tình ngươi là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, thì bổn tọa đã rút lưỡi ngươi rồi!"

Nam nhân này lớn lên có mỹ mạo tuyệt trần, nhưng lời nói ra lại rét lạnh tận xương.

Giống như là hơi thở đến từ địa ngục, nháy mắt đã bao lấy tim Âu Nhã.

"Là ai to gan lớn mất như thế? Dám làm càn trên địa bàn Vu Yêu Tộc của ta!"


Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên như xuyên phá không gian và thời gian, quanh quẩn rất lâu trong không trung cũng chưa tiêu tán.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, trong mắt Âu Nhã liền hiện lên một tia mừng rỡ, vội vàng nói: "Tộc trưởng, mau cứu ta!"

Âu Nhã vừa dứt lời, một nam nhân trung niên mặc một bộ trường bào trắng như tuyết từ trên không trung chậm rãi đáp xuống, hai tay ông ta chắp sau lưng, dáng vẻ tiên phong dạo cốt, một đấu tóc đen nhẹ bay trong gió, ánh mắt lạnh nhạt dần dần nhìn về phía mấy người đang đứng trước sơn môn.

Âu Nhã bò dậy, đòn đánh vừa rồi của Cơ Cửu Thiên tuy rằng không có dùng quá nhiều lực, nhưng cũng đủ làm cho ngũ tạng lục phủ của Âu Nhã đau đớn không thôi. Giống như là có một lực lượng đang không ngừng đấu đá bên trong cơ thể nàng ta.

"Tộc trưởng, nữ nhân mặc bạch y kia chính là người ta đã nói với ông, Vân Lạc Phong! Không ngờ lá gan của ả lại lớn đến như vậy, dám tới tận đây!"

Âu Nhã cắn chặt răng: "Nữ tử bên cạnh ả là Hoàng Oanh Oanh, trước kia, huynh trưởng của nàng ta là vị hôn phu của ta. Nhưng tay chân của Hoàng Oanh Oanh lại không sạch sẽ, ăn cắp châu thoa của ta, sau khi bị ta bắt gặp, Hoàng Oanh Oanh lại còn bao che cho nàng ta, ta quá tức giận nên đã giải trừ hôn ước!"

=== ====== ====== ====== =======


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui