Edit: Sahara
Vì thế, khuôn mặt Cơ Cửu Thiên nháy mắt xanh chành, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chân của ta hôn trứng của ngươi, cảm giác thế nào?" Vân Lạc Phong như cười như không nhìn Cơ Cửu Thiên: "Nếu ngươi còn muốn nữa, ta cũng không ngại!"
Cơ Cửu Thiên không ngừng hít khí lạnh, mới ngăn chặn được nội tâm phẫn nộ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Vân Lạc Phong, nếu bổn tọa bị đoạn tử tuyệt tôn, ngươi có gánh trách nhiệm nổi không?"
Vân Lạc Phong không có trả lời, chỉ quét mắt nhìn hắn: "Ta không thích người khác đùa bỡn ta! Bởi vì ta thích đùa bỡn người khác hơn!"
Cơ Cửu Thiên dằn cơn đau xuống, nhìn Vân Lạc Phong: "Vậy bổn tọa không ngại để cho ngươi đùa bỡn."
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong cười: "Xin lỗi, tuy ta thích đùa bỡn người khác, nhưng người mà ta muốn đùa bỡn lại chỉ có minh Vân Tiêu!"
Đời này, người mà nàng muốn dạy dỗ, chỉ có mình Vân Tiêu.
Trừ chàng ra thì không còn người nào khác!
Không biết tại sao những lời nay của Vân Lạc Phong làm Cơ Cửu Thiên nhíu mày lại, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhưng hắn lại không biết cảm giác này là gì.
"Tiểu Phong nhi, ngươi có thể đối xử với bổn tọa tốt hơn một chút." Cơ Cửu Thiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong.
"Nói đến cùng thì bổn tọa rất hữu ích, ít nhất có thể giúp ngươi chiến đấu, nếu ngươi đối xử với bổn tọa tốt hơn, bổn tọa sẽ càng giúp ngươi nhiều hơn."
Vân Lạc Phong mỉm cười từ tốn: "Vừa rồi ta đã nương chân, bằng không, ngươi thật sự sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!"
Tuy rằng thực lực của Cơ Cửu Thiên rất mạnh, nhưng nơi nào đó vĩnh viễn cũng là nơi yếu ớt nhất của nam nhân.
Đương nhiên, bằng vào thực lực của Cơ Cửu Thiên, nếu không phải do Vân Lạc Phong đánh lén thì có mấy ai có thể đả thương được hắn.
Bởi vì những người khác còn chưa kịp đến gần hắn thì đã chết không toàn thây hết rồi.
"Vậy bổn tọa đúng là phải đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình!" Cơ Cửu Thiên cười lạnh: "Bằng không cả đời này bổn tọa đều phải đoạn tử tuyệt tôn."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngươi là bằng hữu cũ của Tuyệt Thiên?"
"Đúng vậy!"
Từ lúc bắt đầu, Cơ Cửu Thiên cũng không định che giấu thân phận, cho nên lúc này rất sảng khoái thừa nhận.
"Đám hậu bối ở Cơ gia kia không phải là ngươi sinh?"
"Ngay cả nữ nhân bổn tọa cũng không có, lấy đâu ra hậu bối? Những người kia đều là hậu nhân của huynh đệ tỷ muội bổn tọa!"
"A, nói vậy thì ngươi chính là một lão xử nam sống ngàn năm, so với đoạn tử tuyệt tôn thì có gì khác đâu?"
Cơ Cửu Thiên ngây ngốc.
Hắn vậy mà lại cảm thấy nha đầu này nói rất có lý.
Ngàn năm qua, hắn không có một mụm con nào, so với đoạn tử tuyệt tôn có gì khác biệt?
"Cơ Cửu Thiên, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi sống hơn ngàn năm, rốt cuộc thì thực lực của ngươi ở cảnh giới nào?"
Những lời này làm sắc mặt Cơ Cửu Thiên cứng lại, hắn xấu hổ quay đầu đi: "Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể biết được! Cho dù ta có nói thì ngươi cũng sẽ không hiểu đâu!"
"Vậy, chẳng lẽ trong suốt ngàn năm qua, ngươi chưa từng chạm vào nữ nhân?"
"Hừ! Cái đám yên chi tục phấn kia, vừa thấy bổn tọa đã ngây người, làm sao bổn tọa có thế thấy hứng thú với chúng chứ?"
Cơ Cửu Thiên rất kiêu ngạo, đám yên chi tục phấn của ngoại giới, dù xinh đẹp cũng chỉ là phường ti tiện, làm sao xứng đôi với Cơ Cửu Thiên?
Quan trọng nhất là, Cơ Cửu Thiên đã quen nhìn mỹ mạo của mình, đám nữ nhân kia không có người nào đẹp hơn hắn, hắn coi trọng bọn họ mới là lạ.
Còn về dục vọng của nam nhân....
Không phải là hắn chưa từng có, nhưng mỗi lần nhìn thấy đám nữ nhân kia hắn liền mất hết hứng thú, còn không bằng hắn dựa vào ngũ chỉ cô nương để giải quyết.
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...