Edit: Sahara
Đây là tiếc nuối duy nhất của nàng!
"Tuy nhiên, dù ta có chết ở đây, thì ta cũng sẽ dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình để tranh thủ cho bọn họ thêm một chút thời gian!"
Lúc này đây, thực lực của Hồng Loan vẫn không ngừng thoái hóa.
Nàng hiển nhiên đang bất chấp tất cả, dùng toàn bộ sức mạnh của mình phát ra ngoài, hóa thành từng cây Thương Long màu đỏ, tập kích về phía đám cường giả đang lao tới.
Đáng tiếc, thực lực hiện tại của Hồng Loan quá yếu, tựa như một chén nước nhỏ trong biển cả mênh mông, nháy mắt đã bị bao phủ toàn bộ.
"Xin lỗi! Dù ta đã tận lực, nhưng vẫn không thể thực hiện lời hứa với ngươi!"
Thân mình Hồng Loan hơi lay động, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, một đầu hướng xuống mặt đất, trường kiếm trong tay cũng buông lỏng mà rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau duỗi tới, kéo mạnh Hồng Loan trở lại.
Hồng Loan ngẩn ra, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, tức khắc, một bóng dáng bạch y như tiên mờ ảo ánh ngay vào mắt nàng, tóc đen khẽ bay, tuyệt mỹ như tranh vẽ.
"Vân Lạc Phong... "
Nhìn thiếu nữ đang giữ chặt lấy mình, khóe môi Hồng Loan khẽ gợi lên một độ cong, giọng nói của nàng rất nhỏ, chậm rãi vang lên dưới bầu trời ầm ĩ này.
"Ngươi thành công?"
Nàng ấy thành công....
Lời của mình với Vân Lạc Phong, làm được rồi!
"Hồng Loan, ngươi vất vả rồi, trước cứ ngủ một giấc đi, chờ sau khi ngươi thức dậy thì mọi chuyện đều giải quyết xong hết rồi!"
"Được!"
Hồng Loan từ từ nhắm hai mắt lại, nàng xác thật rất mệt, mệt mỏi vì kiệt sức.
Vì thế, nàng chỉ vừa mới nằm xuống thì đã ngủ ngay.
"Tiểu Mạch, đưa Hồng Loan vào trong nghỉ ngơi đi!"
Vân Lạc Phong giao Hồng Loan cho Tiểu Mạch, rồi mới quay đầu lại nhìn đám người phía sau.
"Phong nhi!"
Hắc y của nam nhân lãnh khốc trong gió nhẹ bay, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng, trừ Vân Lạc Phong ra, thì đối với những người khác, hắn đều không hề có bất kỳ biểu tình gì.
Dù là đối với đám người đến đây diệt trừ hắn cũng vậy....
"Bọn chúng đến đây vì ta! Vậy... Cứ để ta đích thân giết chúng!"
Uỳnh!
Trong tích tắc, khí thế cùng sát khí trên người nam nhân phát ra, mạnh đến mức làm người ta không thể nào địch nổi.
Mọi người kinh hải: "Quỷ đế, hắn... Hắn đột phá đến Thánh Quân?"
Không thể nào!
Trên đại lục này, phàm là có cường giả Thánh Quân xuất hiện, thì thiên địa đều có dị tượng*, tại sao Quỷ đế có thể im hơi lặng tiếng đột phá đến Thánh Quân mà không có người nào phát hiện?
(*dị tượng: hiện tượng khác thường.)
Hồng Loan đột phá Thánh Quân, là nhờ sử dụng dược liệu, cho nên thực lực của nàng ta không được ổn định, cũng không thể phát huy thực lực chân chính của Thánh Quân. Bằng không, đừng nói là một khắc, chỉ cần không đến nửa khắc thì đã có thể giải quyết hết đám cường giả này rồi.
Nhưng nam nhân trước mắt lại là một người đã thực sự đột phá đến Thánh Quân! Người mạnh nhất trong đám người kéo đến đây cũng chỉ là Thánh Tôn cao giai mà thôi.
"Chạy!"
Mọi người quay sang hai mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xoay người bỏ chạy.
Nhưng Vân Tiêu làm sao cho chúng cơ hội chạy trốn?
Ầm!
Khi đám người kia vừa chạy được vài bước, thì từ dưới lòng đất bỗng có ngọn lửa bừng lên, ngọn lửa này làm khắp không trung phản chiếu thành một mảnh đỏ bừng, âm thanh gào thét xin tha cũng theo đó mà vang vọng khắp chân trời.
Khô Long Trấn vốn là một trấn nhỏ yên tĩnh, đặc biệt là, sau khi Quỷ đế tới, thì tất cả người dân ở đây đều bỏ đi.
Hiện tại, Khô Long Trấn bị lửa lớn vây quanh thiêu đốt, suốt mấy ngày chưa tắt, hơn nữa, trong trấn còn truyền tới âm thanh như quỷ khóc sói gào, vì vậy mà nhiều năm sau cũng không có một ai dám bước chân tới.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong nhìn thấy bước chân Vân Tiêu hơi lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ lấy cả người của hắn: "Thương thế của chàng còn chưa khang phục, về sau những chuyện nằm trong khả năng của ta thì cứ giao cho ta giải quyết!"
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...