Edit: Sahara
Thời khắc này, Hồng Loan giống như là một chiến sĩ đang khoát trên thân bộ áo giáp đỏ rực, tay cầm trường kiếm chiến đấu. Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Chém giết vô số!
Từ mấy tháng trước, khi nàng rời khỏi Đông Châu cùng Vân Lạc Phong, thì đã có một loại giác ngộ sẽ phải đối mặt với cường địch.
Huống chi, vì Vân Lạc Phong, dù phải gánh lấy hậu quả sau khi tăng lên thực lực, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.
__________
Trong phòng, Vân Lạc Phong đang chuyên tâm giúp Vân Tiêu moi tim lấy máu, hoàn toàn không hay biết chuyện bên ngoài.
Nhưng nàng tin tưởng Hồng Loan.
Nàng tin Hồng Loan nhất định sẽ ngăn chặn được đám người đó!
Ánh mắt Vân Tiêu luôn dừng lại trên người Vân Lạc Phong, có lẽ là do Tiểu Mạch không ngừng đem linh khí trong không gian thần điển cung cấp cho hắn, cho nên đã giúp Vân Tiêu không phải chịu đựng sự thống khổ quá lớn.
Dù vậy, hắn vẫn bị chút đau đớn.
Cho nên, tầm mắt Vân Tiêu chậm rãi dời đến thân thể của Vân Lạc Phong, trong đầu thì tưởng tượng đến tình cảnh cùng thiếu nữ trước mắt phiên vân phúc vũ, lấy việc này để dời đi sự chú ý của bản thân....
"Chủ nhân!" Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Mạch chảy xuống ròng ròng, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Tuy rằng linh khí trong không gian thần điển rất nhiều, ta cũng từng nói qua, không gian thần điển có thể cung cấp linh khí vô hạn cho người, nhưng mà..... Kỳ thực, linh khí có thể lấy từ không gian thần điển cũng có hạn, ta cảm giác được, lần này đã tiêu hao linh khí quá nhiều, không gian thần điển sợ là không thể chống đỡ được bao lâu nữa!"
Vân Lạc Phong không hề nhíu mày lấy một cái: "Tiếp tục kiên trì!"
"Dạ!"
Tiểu Mạch không nói nhiều hơn nữa, linh khí từ không gian thần điển thông qua tay hắn truyền vào cơ thể Vân Tiêu, lấy cái này để làm giảm bớt đi sự đau đớn của việc moi tim.
"Phong nhi, đủ rồi....." Vân Tiêu khẽ nhíu mày: "Việc tiếp theo ta có thể chịu đựng được, nàng bảo Tiểu Mạch dừng tay lại trước đi!"
"Nếu chàng không muốn ta tiêu hao thêm nhiều linh khí, thì mau câm miệng lại cho ta!"
Vân Lạc Phong hung tợn nói.
Nàng cứ tưởng tượng đến Vân Tiêu dám che giấu mình chuyện quan trọng như thế, thì sắc mặt liền không tốt mà gầm lên.
Vân Tiêu nhìn thân thể Tiểu Mạch đã bắt đầu lung lay, trái tim bỗng nhiên căng thẳng, hai bàn tay cũng bất giác siết chặt lại.
Tiểu Thụ nhìn Vân Lạc Phong, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Mạch, nó đưa tay gãi gãi mông, rồi móc từ trong cúc hoa ra một đóa hoa cúc.
Không sai! Xác thật là một đóa tiên cúc nhỏ màu vàng xinh đẹp, đáng yêu.
Hỏa Hỏa nhìn Tiểu Thụ mà thấy cạn lời, cái mông của gia hỏa này là túi bách bảo à? Tại sao cái gì cũng có hết vậy?
Sau khi Tiểu Thụ móc đóa hoa cúc ra, lại chỉ huy dây đằng trói Vân Tiêu lại thật chặt chẽ, xong xuôi, nó mới trở vào không gian thần điển.
Không gian thần điển lúc đầu linh khí tràn trề, bây giờ lại có vẻ tiêu điều, các loại thảo dược trồng trong dược điền cũng khô héo hết, rơi rụng trong gió.
Vừa thấy lương thực của mình biến thành bộ dạng này, Tiểu Thụ lập tức liền nổi giận, nó tức đến nỗi đầu tóc cũng dựng lên, hai mắt đỏ bừng.
Nếu không gian thần điển mà là một người, tin chắc rằng lúc này Tiểu Thụ sẽ lập tức xông lên đánh không gian thần điển một trận tơi bời.
Nhưng mà Tiểu Thụ lại không thể đánh được không gian thần điển, nó chỉ có thể nghĩ cách cứu lại cái không gian đang sấp sụp đổ này.
Quan trọng nhất là, nó muốn cứu đồ ăn của mình.
Vì thế, Tiểu Thụ tìm một vị trí tốt trên dược điền, rồi đem hoa cúc được móc ra từ cúc hoa của mình trồng xuống.
Khi thấy đóa hoa cúc bắt đầu lớn lên, Tiểu Thụ phủi phủi tay, cảm thấy mỹ mãn mà gật gật đầu.
Không gian thần điển sụp đổ chỉ là chuyện nhỏ, đồ ăn của mình bị mất mới chính là đại sự kinh thiên!
Nó làm sau có thể chịu đói được?
Chỉ là.... Tốc độ lớn lên của hoa cúc này có vẻ chậm, Tiểu Thụ thật sự không hài lòng, nó cởi quần ra, rồi tiểu vào đóa hoa cúc kia....
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...