Edit: Sahara
Không có ai biết rõ hơn so với ông, những năm qua, lão bằng hữu này của ông đã thống khổ thế nào.
Nếu Quân nhi thật sự còn sống trên nhân thế, thì đây thật sự là một việc đáng mừng.
"Mục Động!" Quân lão gia tử quay đầu lại, nhìn khuôn mặt già nua của Mục Động: "Giúp ta một chuyện, thay ta đưa Linh Nhi về Quân gia!"
Mục Động ngẩn ra: "Ông muốn làm gì?"
"Ta muốn đến Đông Châu một chuyến, tìm Châu chủ Đông Châu hỏi cho rõ ràng, bộ dáng và tên tuổi của nó là gì?" Quân lão gia tử hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định: "Hiện tại, không tìm được nó, ta quyết không về Linh Châu!"
"Được!" Mục Động khẽ gật đầu: "Cứ yên tâm giao Linh Nhi cho ta! Ông đi đi! Nhiều năm như vậy rồi, ông sớm đã thương nhớ thành bệnh, bây giờ vất vả lắm mới biết được tin tức Quân nhi còn trên dương thế, bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ!"
Quân lão gia tử nhìn Mục Động, giơ tay lên vỗ vỗ vai của Mục Động, nhưng lại không có nói lời cảm tạ.
Giữa hai người bọn họ, vốn không cần phải nói lời cảm tạ.
Bỗng, Quân lão gia tử xoay người, một thân trường bào màu trắng biến mất giữa đám đông trên phố.
"Ngươi trở về đi!" Mục Động nhìn thị vệ Quân gia: "Ta sẽ hộ tống Linh Nhi trở về Quân gia an toàn!"
"Dạ, Mục Động đại nhân!"
Thị vệ chắp chắp nắm tay, rồi cũng nhanh chóng biến mất giữa đường phố đông người.....
__________
Từ sau khi thông qua khảo nghiệm, Vân Lạc Phong và Hồng Loan liền thành công đi theo đám người rời khỏi Thiên Duyệt Thành.
Chẳng qua hai người không có dự tính sẽ đi theo đám người này mãi. Chờ sau khi ra khỏi Thiên Duyệt Thành, thì hai người liền thoát ly đội ngũ, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới Khô Long Trấn.
Lúc này đây, Khô Long Trấn yên tĩnh, lá phong chậm rãi rơi xuống, phủ đầy mặt đất.
Có lẽ mọi người đều biết Khô Long Trấn này trong vài ngày nữa sẽ xảy ra một trận đại chiến, cho nên, tất cả đều bỏ đi không còn một bóng, toàn bộ đường phố đều vô cùng an tĩnh.
Trong một nhà dân, nam tử ngồi ngay ngắn trên giường, áo đen rộng mở, cơ bụng săn chắc nhìn rất mạnh mẽ hữu lực, lòng ngực bóng loáng làm người ta không nhịn được mà muốn sờ một chút.
Nam tử này rất là tuấn mỹ, khuôn mặt than dường như vĩnh viễn đều không có biểu tình gì, đôi mắt đen tựa như một hố nước, sâu thẳm vô cùng.
"Đi ra ngoài!"
Giọng nói của nam nhân lạnh thấu xương, làm cho nam tử mặc thanh y đang đứng cửa phải rùng mình.
Hắn chắp quyền, nói: "Dạ!"
Thời khắc này, thanh y nam tử hiểu rõ, công sức mấy ngày mấy đêm bỏ ra, nước thuốc Bồ Đề Tâm rốt cuộc cũng được chủ tử luyện thành, kế tiếp, chính là chủ tử sẽ mổ tim lấy ra tinh huyết của Bạch Túc.
Nghĩ đến đây, thanh y nam tử yên lặng lui ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa phòng cho nam tử đang ngồi trên giường.
Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.
Tay của nam tử khẽ lật, một thanh chủy thủ liền xuất hiện trong lòng bàn tay, lưỡi dao lạnh băng nhắm thẳng lòng ngực, đâm mạnh vào.
Nỗi đau đớn kịch liệt, làm nam tử rên lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, hắn lại không nhíu mày lấy một chút nào, hạ thủ cũng không hề lưu tình.
(*Hạ thủ lưu tình: hiểu theo nghĩa đơn giản là nương tay.)
Đúng ngay vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc, làm bàn tay nam tử bỗng run lên, thiếu chút nữa là không thể nắm chặt thanh chủy thủ trong tay.
"Chủ mẫu, sao người lại ở đây?"
Rầm!
Cửa phòng bỗng bị một bàn chân đạp mở ra, Vân Lạc Phong từ bên ngoài chạy vào, đạp vào mắt nàng, chính là cảnh tượng Vân Tiêu đang dùng chủy thủ tự banh ngực mình ra.
Cảnh tượng này, máu chảy đầm đìa, làm tim Vân Lạc Phong cũng phải run rẩy, nàng có chút không dám tin mà hỏi: "Vân Tiêu, chàng đang làm gì vậy?"
"Phong nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?" Lòng Vân Tiêu bỗng thấy nao nao, hắn quên mất đau đớn, tầm mắt dừng lại trên người thiếu nữ.
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...