Edit: Sahara
Bộ châm pháp này được ghi lại trong Y Học Thần Điển, nàng đã khắc sâu trong đầu, nên mới tiện tay viết ra.
Vừa nghe thấy lời này, hai mắt Linh nhi liền phóng ra tia sáng, sau đó thì đưa tay về phía Vân Lạc Phong: "Đúng rồi, ta tên là Quân Linh Nhi!"
Quân?
Đối với cái họ này, Vân Lạc Phong rất là mẫn cảm, vì vậy mà Vân Lạc Phong hơi khựng tay lại một chút, rồi mới cầm tay Quân Linh Nhi.
"Vân Lạc Phong!"
Lúc này, hai lão nhân gia đang đánh nhau túi bụi, trời đất u ám, Vân Lạc Phong vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy một tiếng cười trong trẻo từ phía trước truyền tới.
"Khó trách lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì ra là đang ở đây trêu chọc con gái nhà lành!" Thân ảnh Hồng Loan hấp tấp chạy vọt tới, cánh tay quàng qua vai Vân Lạc Phong, hơi hơi nhướng mày, mắt phượng đang nhìn Quân Linh Nhi: "Tiểu cô nương này lớn lên thật đáng yêu, ta rất thích!"
Quân Linh Nhi tựa hồ chưa từng thấy qua nữ nhân lớn gan đến như vậy, đặc biệt là nữ nhân này còn đang đùa giỡn nàng, cho nên lập tức bị dọa sợ.
Nàng có chút yếu ớt đáp lại một câu: "Ta không phải đoạn tụ!"
"Phụt!" Hồng Loan nhịn không được phì cười: "Tiểu cô nương, tỷ tỷ chỉ là đùa với muội một chút mà thôi, đương nhiên, nếu ta mà là nam nhân, khẳng định là sẽ nhìn không được mà sờ mó muội một chút."
Một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, dù nàng là nữ nhân cũng cảm thấy rất thích, huống chi là nam nhân?
Gương mặt Quân Linh Nhi đỏ lên, nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị ai trêu chọc đùa giỡn đến mức này, hơn nữa, đối phương còn là một nữ nhân.
"Vân Lạc Phong, nơi này của ngươi thật náo nhiệt!" Hồng Loan nhướng mày cười: "Thế nào? Thông qua không?"
Vân Lạc Phong không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn quản sự của Y Đường.
Quản sự lau đi mồ hôi trên trán: "Thông qua, thông qua..."
Không thấy Mục lão gia tử và bằng hữu của ông ấy còn đang đánh nhau vì nha đầu này sao? Ông ta có thể nói không thông qua chắc? Cho dù nha đầu này có viết lung tung đi chăng nữa thì cũng phải cho thông qua.
"Nếu thông qua rồi, vậy chúng ta đi thôi!" Hồng Loan mỉm cười ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, nàng còn không quên quay đầu lại nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn non mềm của Quân Linh Nhi: "Tiểu cô nương, chúng ta ngày sau gặp lại!"
Bên ngoài Y Đường, Vân Lạc Phong dừng bước, nàng nhướng mày nhìn hồng y nữ tử đang đứng bên cạnh, nói: "Quen biết ngươi lâu như vậy rồi, trước giờ còn chưa từng thấy ngươi có hứng thú với bất kỳ kẻ nào."
Ngụ ý, Vân Lạc Phong đang hỏi Hồng Loan tại sao lại đột nhiên có hứng thú với tiểu cô nương kia.
"Thân phận của tiểu nha đầu này có chút đặc biệt!" Hồng Loan cười cười: "Nếu ta đoán không lầm, nha đầu kia chính là nữ nhi của gia chủ Quân gia!"
Người Quân gia?
Vân Lạc Phong bỗng nhiên nhớ đến, tên của nha đầu kia là Quân Linh Nhi.
Chẳng lẽ nàng ta là người của Quân gia ở Linh Châu?
"Vân Lạc Phong!" Hồng Loan quay đầu lại, ý cười dần dần biến mất, thay vào đó là một mảnh ngưng trọng: "Ta thấy ngươi là bằng hữu của ta, cho nên có vài lời nói, ta mới nói với ngươi. Ta không biết tại sao trong tay ngươi lại nắm giữ ngọc bội Quân gia, cũng không biết chuyện này đối với ngươi là tốt hay xấu...."
"Cho nên, trước khi điều tra rõ chân tướng, thì cho dù là người của Quân gia đi nữa, ngươi cũng không thể tiết lộ!"
Thái độ của Hồng Loan rất nghiêm túc, nói cho cùng, không ai biết được Vân Lạc Phong có phải là người Quân gia hay không?
Lỡ như.....
Nàng cùng Quân gia là kẻ thù thì sao?
"Ta hiểu rồi!"
Vân Lạc Phong mỉm cười, dù nàng dự định vì Quân Phượng Linh mà đi tìm một đáp án, nhưng điều đó không có nghĩa là trước khi điều tra ra sự thật, nàng sẽ để lộ miếng ngọc bội này.
"Mặc kệ ngươi có phải là người của Quân gia hay không, thì ngươi cũng là bằng hữu của Hồng Loan này!" Hồng Loan nắm tay lại thành quyền, đấm đấm vào lòng ngực mình: "Ta vĩnh viễn đều đứng bên cạnh ngươi, tuyệt không buông tay!"
=== ====== ====== ====== ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...