Editor: QR
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào rồi?”
“Cũng không còn lo ngại.” Vân Lạc Phong duỗi cái eo lười, chậm rãi đứng dậy: “Hồng Loan, ngươi cáo biệt với phụ thân mình rồi chúng ta lập tức xuất phát đi.”
Thân mình Hồng Loan cứng đờ, hơi hơi cúi xuống, bên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Vân Lạc Phong, hiện giờ phụ thân của ta có đối xử với ta tốt, ta cũng quên không được nương của ta chết như thế nào, trừ phi nương ta có thể sống lại, ta mới có thể thật lòng tha thứ cho phụ thân…”
Kỳ thật, trong khoảng thời gian này Hồng Lăng thay đổi đã làm trong lòng Hồng Loan sinh ra dao động, chuyện duy nhất khiến nàng không thể tha thứ cho phụ thân, chính là cái chết của mẫu thân!
Cái chết của mẫu thân vĩnh viễn chính là cái gai trong lòng nàng, nếu không cần thiết, cả đời này đều khó có thể tha thứ!
“Vân Lạc Phong, ngươi nói, trên đời này có hoàng tuyền hay không?” Hồng Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thiếu nữ: “Nếu như có hoàng tuyền, ta tất nhiên sẽ xuống hoàng tuyền, tìm ra nương của ta!”
Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai của Hồng Loan, không tiếng động an ủi nàng.
Thật lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Ta chờ ngươi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Được.”
Chuyến này đi không biết khi nào mới có thể trở về, theo lý thường nàng hẳn nên cáo biệt với phụ thân.
Trong thư phòng, nam nhân đứng khoanh tay, đưa lưng về phía cửa phòng.
Có lẽ hắn đã cảm giác được, Hồng Loan sẽ rời đi, vì vậy cả ngày nay tâm thần đều không yên.
Bỗng nhiên, cửa thư phòng bị một bàn tay trắng nõn như ngọc mở ra, nữ tử tuyệt mỹ mặc một thân hồng y xuất hiện ở cửa thư phòng.
“Phụ thân…”
Nàng nhẹ giọng kêu, có rất nhiều lời nói muốn nói ra.
Thân mình nam nhân trung niên cứng đờ, chậm rãi xoay người, sau khi nhìn thấy nữ nhi của mình, khuôn mặt uy nghiêm mới vừa rồi hòa hoãn xuống.
“Loan nhi, phụ thân lại ở chỗ này chờ con, chờ con chứng minh mình là đúng mà phụ thân sai.”
Hồng Loan nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ chứng minh cho người thấy, không cần dựa vào bất cứ quan hệ gì, con cũng có thể một phen xông ra thiên hạ.”
“Ha ha.” Hồng Lăng cười ha ha: “Đây mới là nữ nhi của Hồng Lăng ta! Vĩnh viễn cũng sẽ không làm phụ thân thất vọng. Được rồi, ngươi và Vân Lạc Phong đi đi, nha đầu này rất không đơn giản, có lẽ đi theo nàng, cuối cùng các ngươi sẽ xông xáo, tạo ra một mảnh thiên hạ.”
Phụ tử ly biệt, ai cũng không đề cập đến bất cứ đề tài thương cảm nào, cuối cùng Hồng Loan nhìn phía sau nam tử trung niên, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Ngay lúc nàng rời đi, nụ cười trên mặt nam tử trung niên chậm rãi biến mất, giờ phút này, dường như hắn già thêm mấy chục tuổi, sống lưng thẳng tắp lúc đầu cũng dần dần cong xuống…
“Có lẽ, những năm gần đây, ta thật sự đã làm sai quá nhiều chuyện, nhưng chuyện duy nhất ta không cảm thấy mình sai chính là sinh nữ nhi này! Loan nhi, cho dù con hận ta cũng được, trách ta cũng thế, phụ thân cũng sẽ giao Đông Châu tốt nhất vào tay con…”
Toàn bộ thư phòng, đáp lại hắn chỉ là sự yên tĩnh.
Hồng Loan đi ra khỏi phòng, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, nàng lau nước mắt trên khóe mắt, lại nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau lần nữa, nét mặt chậm rãi trở nên kiên định.
“Phụ thân, chờ con lang bạt được thành tựu, con nhất định sẽ chiến thắng trở về!”
Vân Lạc Phong đã ở cửa chờ Hồng Loan từ lâu, sau khi thấy Hồng Loan xuất hiện, nàng cũng không có hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cáo biệt xong, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Hồng Loan mím môi, hơi hơi mỉm cười: “Được.”
…
Linh Châu.
Quân gia.
Nam nhân trung niên ngồi ở thư phòng, có chút đau đầu nhìn quyển sách trên tay, hắn xoa huyệt Thái Dương đau đớn, than một tiếng: “Sư phụ và Linh nhi lại chạy đến chỗ nào rồi? Hai người bọn họ thật tiêu sái tự tại, lại quăng Quân gia lớn như vậy cho ta xử lý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...