Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Hạ Sơ khóc không ra tiếng, áo quần bị rách, tóc tai tán loạn, làm người ta không thể không đoán ra được nàng ta đã gặp chuyện gì.
“Công tử……” Hạ Sơ thật vất vả mới ngừng khóc, nâng đôi mắt đẫm lệ lên, “Chàng nhất định phải làm chủ cho Sơ nhi!”
Ngụ ý là thừa nhận Vân Lạc Phong đã khinh nhục với mình.
“Được, được lắm!” Lăng Trần cắn chặt răng, hắn có thể nghe được tiếng răng mình kêu lên răng rắc, “Hồng Loan! Đây là nam nhân ngươi tìm sao, đồ háo sắc, cơ mà hắn háo sắc cũng thôi đi, lại có thể dám nhìn trộm Sơ nhi mỹ mạo của ta, loại người này căn bản không xứng với Sơ nhi!”
Hồng Loan dương môi cười, vuốt vuốt tóc mình: “Ngươi cảm thấy ta đẹp hay là Hạ Sơ đẹp? Vân Lạc Phong sẽ nhìn trộm vẻ đẹp của ả sao? Nực cười! Ngay cả đầu ngón tay của ta ả ta cũng chẳng bằng! Đáng giá để Phong nhi nhà ta đi dòm ngó sao?”
Toàn bộ người Châu chủ phủ đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Trần, nếu hắn dám nói tiểu thư nhà mình không đẹp bằng Hạ Sơ, bọn họ nhất định sẽ vây quanh rồi đánh hắn đến chết, sau đó nói gì thì nói!
Mặc kệ hắn là công tử Bắc Châu, cũng không thể khinh nhục đại tiểu thư!
Lăng Trần tức giận: “Đúng, dáng dấp ngươi rất đẹp, nhưng ngươi quá mức điêu ngoa tùy hứng, vô cớ gây rối! Ngươi làm sao so được với Sơ nhi luôn dịu dàng như nước? Huống chi, nam nhân vĩnh viễn đều ăn trong chén lại nhìn trong nồi, ai dám đảm bảo hắn không suy nghĩ đến việc tam thê tứ thiếp?”
Nói xong lời này, Lăng Trần quay đầu nhìn về phía Hồng Lăng vẫn im lặng không nói ở bên cạnh: “Hồng thúc, chuyện này, ngươi phải làm chủ cho cháu!”
Hồng Lăng dùng ánh mắt uy nghiêm quét về phía nữ nhân tránh ở trong lòng ngực Lăng Trần, lạnh giọng nói: “Là ai cho phép nữ nhân này bước vào Châu chủ phủ?”
Hắn cũng không có trả lời câu nói của Lăng Trần, ngược lại là chất vấn.
“Châu chủ phủ của ta là nơi nào? Loại nữ nhân không đứng đắn này có thể tiến vào sao?” Đáy mắt Hồng Lăng bốc hỏa, giọng nói uy nghiêm khí phách, “Còn có ngươi nữa, Lăng Trần, bổn châu chủ cho phép ngươi nạp thiếp, nhưng không nói ngươi có thể mang theo tiểu thiếp của ngươi tới khi dễ nữ nhi của bổn châu chủ! Cho nên, xưng hô Hồng thúc này, vẫn nên miễn đi, ta không có chất nhi như ngươi!”
Gương mặt Lăng Trần biến sắc, cắn răng nói: “Hồng…… Châu chủ là muốn bao che cho Vân Lạc Phong?”
“Hừ, chỉ dựa vào lời nữ nhân này mà ngươi có thể kết luận Vân Lạc Phong khinh nhục ả sao? Bổn châu chủ lại cho rằng nữ nhân này lòng mang quỷ thai, không muốn nhìn thấy nữ nhi của ta hạnh phúc, vì vậy tới phá hư nhân duyên này.”
Hồng Loan cổ quái nhìn Hồng Lăng.
Dựa theo tính cách của lão cha nhà mình, trong trường hợp này, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ Lăng Trần, dù sao Lăng Trần cũng là công tử của Bắc Châu.
Ông ấy là người trọng quyền thế, luôn muốn tạo quan hệ với thế lực lớn khác, sao hôm nay lại quát Lăng Trần như vậy?
Nếu nói là bởi vì Quân gia thì cũng không đáng tin cậy lắm.
Vân Lạc Phong có phải là nữ nhi của đại tiểu thư Quân gia hay không còn chưa chắc chắn, ông ấy không thể nhanh chóng quyết định khi còn chưa nắm chắc được tình huống.
Chẳng lẽ…… Gia hỏa này thay đổi tính tình rồi?
“Công tử.”
Nước mắt Hạ Sơ tràn ra như nước chảy, giọng nói uất ức làm người ta đau lòng.
“Thực xin lỗi, đều là do Sơ nhi sai, nếu không phải vì Sơ nhi thì sẽ không xảy ra chuyện này, vốn dĩ Sơ nhi tới nơi này tìm Vân Lạc Phong cũng là vì có lòng tốt, muốn để hắn thành toàn cho chàng với Hồng Loan cô nương, nhưng ai biết…… Vân Lạc Phong lại là đồ háo sắc như thế,” Hạ Sơ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Trần, “Nhưng mà, dù sao Vân Lạc Phong cũng là cô gia tương lai của Châu chủ phủ, chúng ta vẫn nên bỏ đi, ta không muốn liên lụy đến công tử, nỗi oan này, Sơ nhi vẫn có thể chịu được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...