Edit: Sahara
Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng đen lại.
Mọi người của phủ Châu chủ cũng đồng thời sửng sốt, ngạc nhiên mà nhìn vẻ mặt đầy xảo trá của Hồng Loan.
"Không được!" Hồ Li là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Vân Lạc Phong là nữ nhân, làm sao giả làm nam nhân của ngươi được?"
Hồng Loan khinh bỉ mà nhìn Hồ Li: "Nữ giả nam trang là được rồi, dù sao thì ta cũng sẽ không gả cho người mà phụ thân đã lựa chọn thay ta!"
"Tiểu thư!"
Mọi người trong phủ Châu chủ đều biến sắc, vội vàng muốn ngăn cản lại hành động này của Hồng Loan.
Hồng Loan lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: "Chuyện này các ngươi không được phép để lộ ra ngoài một chút tiếng gió nào, nếu như để ta biết các ngươi dám đem chuyện này truyền ra..... Thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Đừng quên, phụ thân rồi cũng sẽ có một ngày già đi, người làm chủ Đông Châu trong tương lai, chính là ta!"
Giọng nói của Hồng Loan tràn đầy khí phách, mắt lạnh khẽ nhìn lướt qua mọi người một lượt, lạnh lùng hạ lệnh.
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn: "Ta còn chưa đồng ý với ngươi mà!"
Đối diện với Vân Lạc Phong, thái độ của Hồng Loan không có bá đạo giống như khi đối với mọi người của phủ Châu chủ, nàng mỉm cười, nói: "Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, chẳng lẽ ngươi lại không giúp đỡ?"
"Ngươi có thể tìm Hồ Li!"
"Không được! Ta chỉ cần ngươi!"
Nếu như là người khác, Vân Lạc Phong sớm đã không nói hai lời mà lập tức rời đi.
Thế nhưng.....
Đối với Hồng Loan, nội tâm của Vân Lạc Phong lại cảm thấy rất thưởng thức, càng có cảm giác hai người rất hợp với nhau*.
(*nguyên văn: tâm tâm tương tích.)
"Được! Ta đồng ý với ngươi!" Vân Lạc Phong trầm giọng đáp ứng: "Tuy nhiên, ngươi phải giúp ta một chuyện!"
"Chuyện gì? Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ làm được!"
"Ta muốn tìm một người, hắn tên là Vân Tiêu, hiệu là Quỷ đế!"
Mọi người của phủ Châu chủ vốn tưởng rằng Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt loại yêu cầu vô lý này của tiểu thư nhà mình, nhưng không ngờ tới, Vân Lạc Phong lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy.....
Tưởng tượng đến cái cảnh tiểu thư mang theo nữ nhân này về, tâm của bọn họ càng thêm run rẩy.
Hy vọng chuyện này đừng bị Châu chủ nhìn thấu, nếu không, bọn họ cũng khó mà trốn thoát được truy cứu.
"Các ngươi đã nghe rõ chưa?" Hồng Loan nhướng mày, khí phách quay lại nhìn đám người đang đứng phía sau: "Lập tức đi tìm người cho ta! Tìm không được, các ngươi cũng không cần trở về gặp ta nữa!"
"Tiểu thư, vậy người...." lão giả nhíu mày, nói.
"Ta sẽ tự mình trở về, các ngươi không cần phải nói nhiều!"
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo* của Hồng Loan, lão giả cười khổ một tiếng, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà mang theo người của phủ Châu chủ rời đi.
(*nguyên văn là lãnh ngạo.)
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, Hồng Loan mới chú ý nhìn đến tên Vương Tuấn Kiệt đang định lén lút trốn đi.
"Vũ nhục học viện Tây Châu của ta xong, cứ thế mà muốn bỏ đi?" Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Trên đời này, làm gì có chuyện tốt đến như vậy? Hồ Li, ngươi tới đánh hắn cho ta! Để cho hắn biết, học viện Tây Châu là do ta chống lưng!"
Hồ Li hình như là rất sợ Hồng Loan, căn bản là không dám làm trái mệnh lệnh của nàng, hơn nữa, hắn cũng nhịn tên Vương Tuấn Kiệt này lâu rồi, vì vậy mà liền lập tức xong lên đánh Vương Tuấn Kiệt đến kêu lên ngao ngao ỏm tỏi, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vân Lạc Phong nhìn Hồ Li đánh Vương Tuấn Kiệt đau đến nỗi kêu trời khóc đất, rồi tầm mắt mới từ từ dừng lại trên người Hồng Loan.
"Khi nào xuất phát?"
Hồng Loan khẽ sờ sờ cằm: "Đi! Ta dẫn ngươi đi đổi lại một bộ y phục nam nhân, sau đó.... Chúng ta lập tức xuất phát đến phủ Châu chủ!"
_____
Trên đường phố đông đúc, người người qua lại, ồn ào không thôi.
Trong một tiệm tơ lụa, Hồng Loan đang nôn nóng đợi ở bên ngoài, không bao lâu sau, một thiếu niên tuyệt mỹ toàn thân mặc bạch y xuất hiện trước mắt nàng, làm cho hai mắt Hồng Loan sáng ngời lên.
Diện mạo của thiếu niên này tuyệt mỹ khuynh thành, khóe môi nở nụ cười tà khí, tư thái lười biếng mà tùy tiện, nói không rõ được vẻ phong tình.
=== ====== ====== ========
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...